Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 38: Tôn Dung hoa chết



Editor: Ngọc Hiền tần



Beta: Thiên phi

"Lý Phúc Thăng, qua đêm nay để cho đám người Trương Tử Nghi rút về đi." vẻ mặt Đại Yến Đế bình tĩnh nói.

"Nô tài tuân lệnh." Lý Phúc Thăng cúi đầu nói, bỗng nhiên thấy tiểu thái giám ngoài cửa đang lưỡng lự không dám vào. Lý Phúc Thăng có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn khoát tay, gọi hắn tới.

"Hoàng Thượng, đã đến giờ lật mộc bài, người xem...." Lý Phúc Thăng nhỏ giọng dò hỏi, tiểu thái giám bưng mộc bài cung kính cúi người, giơ khay mộc bài lên cao.

Đại Yến Đế phiền chán quét mắt qua hai hàng mộc bài đã được sắp xếp, nhẹ nhàng lắc đầu, nhíu mày nói: "Lui ra đi."

Thấy thế, Lý Phúc Thăng thoáng xua tay về phía tiểu thái giám kia, lập tức thái giám nọ bưng khay mộc bài cẩn thận rời khỏi Thương Loan điện.

Xem ra, tối nay Hoàng Thượng sẽ nghỉ ngơi ở Long Khuyết điện, Lý Phúc Thăng thầm nghĩ trong lòng. Chẳng qua, hôm nay là ngày giỗ của Hoàng Hậu, vì vậy Đại Yến Đế cũng không có tâm tình sủng hạnh các phi tần khác, tốt xấu gì Hoàng Hậu cũng đã từng cùng Đại Yến Đế đồng giường cộng chẩm suốt năm năm.

Nói đến Hoa Lê Nguyệt, Lý Phúc Thăng cũng không biết mình có hiểu rõ nữ nhân số khổ này không. Ngày thường Hoàng Hậu đoan trang, cao quý, hành vi cử chỉ đều có phong tháu của Hoàng Hậu. Nhưng mà, có một lần hắn tình cờ gặp Hoàng Hậu ở Lê Lạc viên, cũng không giống như vậy. Lúc ấy chỉ có mình nàng đứng dưới gốc cây lê, nhìn cây hoa Tuyết Lê đại thụ cười vô cùng sáng lạn, còn kiễng mũi chân khẽ hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, trên mặt thêm một vẻ ngây thơ mà Hoàng Hậu chưa bao giờ có.

Lý Phúc Thăng từng nghĩ, có lẽ đây mới là tính tình thật sự của Hoàng Hậu, chẳng qua vì thân phận là Mẫu nghi thiên hạ nên đành đem tính tình thật sự của mình che giấu. Một màn kia hắn vẫn luôn giữ trong lòng, không có ai biết Hoàng Hậu vẫn còn một mặt như vậy. Có lẽ, ngay cả Đại Yến Đế....Cũng không biết.

Nhưng mà, nữ nhân như như vậy chỉ sợ cuộc sống sẽ vô cùng vất vả...Lý Phúc Thăng bỗng nhiên cảm thấy mình ngày càng đa sầu đa cảm.

Đại Yến Đế ở Thương Loan điện phê duyệt tấu chương, đang muốn đi tới Long Khuyết điện để ngủ, nào ngờ ngoài cửa điện Trương Tử Nghi cầu kiến.

"Cho hắn vào." Đại Yến Đế nhìn Lý Phúc Thăng nói, ánh mắt hơi nheo lại, ngón trỏ hơi co lại, gõ gõ trên bàn hai cái.

Lúc Trương Tử Nghi đi vào, trên mặt lộ vẻ vui sướng, nói với Đại Yến Đế: "Hoàng Thượng, thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, đã bắt được quỷ. Thuộc hạ nghe theo phân phó của Hoàng Thượng, khi trời tối liền ẩn núp ở ngoài cung, cuối cùng nhìn thấy một tiểu thái giám lén lút đi về phía trung cung. Vào đến Lưu Hương lâu của trung cung thì dừng lại một chút lại lén lút đi ra, thuộc hạ đã bắt người này lại, tất cả chờ Hoàng Thượng phân phó."

"Mang hắn vào." Đại Yến Đế thản nhiên nói, giống như người kia là ai, trong lòng đã sớm biết.

Hai thái giám trói cánh tay người nọ, mang hắn vào Thương Loan điện.

Tiểu thái giám kia lập tức dập đầu xin tha, khóc lóc nói: "Hoàng Thượng tha mạng, nô tài vẫn chưa làm gì, chỉ đi một chuyến tới trung cung. Hoàng Thượng, nô tài thật sự chưa làm gì cả!"

Đại Yến Đế lạnh lùng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Ngươi là ai ở trong cung, đêm khuya tới trung cung làm gì, trả lời từng câu một." Tay phải gác bút lông lên giá, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bút lông có thể sẽ bị hắn bẻ thành hai nửa.

Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, cả người run run, lắp ba lắp bắp nói: "Nô...nô tài là Tiểu Vinh Tử hầu hạ bên người Tôn Dung hoa ở Đan Linh cung, Tôn dung hoa sai nô tài cẩn thận tìm hiểu xem hôm nay Hoàng Thượng đi đâu...Đi trung cung làm gì...Nô...nô tài vốn định hỏi thăm tin tức từ những người ở xung quanh trung cung, nhưng ngay cả cung nữ và thái giám ở trong đó cũng không biết được. Nô tài liền nghĩ thừa dịp mọi người đi ngủ, chỉ còn thái giám gác đêm sẽ đến hỏi hắn......"

Từ sau khi Hoàng Hậu mất, mặc dù trung cung bỏ trống, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều di vật, Đại Yến Đế cũng ngầm đồng ý giữ lại nguyên trạng. Hắn lo lắng những vật quý giá bị cung nữ, thái giám trong cung lấy trộm, nên cử vài thái giám luân phiên gác đêm tại trung cung, điều này đã dẫn tới Tiểu Vinh Tử nghĩ ra biện pháp này.

"Hửm? Thì ra thái giám gác đêm kia có nói cho ngươi sao?" Đại Yến Đế cười cười hỏi, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng.

Cả người thái giám Tiểu Vinh Tử đã sớm toát mồ hôi lạnh, nghe được Đại Yến Đế cắt ngang lời nói của mình, hắn lập tức nói: "Không...không...thái giám gác đêm kia không nói, hắn cũng không muốn mất mạng, dù nô tài cho bạc hắn cũng không nói ra."

Cho bạc sao? Bỗng dưng Đại Yến Đế nhíu mày: "Ngươi cầm bao nhiêu ngân lượng tới hối lộ thái giám gác đêm kia?"

"Hoàng Thượng, đây là thuộc hạ vừa soát người thái giám kia thu được." Trương Tử Nghi nói, ra lệnh cho một thị vệ mang túi ngân lượng tới.

Đại Yến Đế cầm trong lòng bàn tay, suy nghĩ một lúc, lạnh lùng cười ra tiếng: "Không ngờ trong điện Tôn Dung hoa lại có nhiều ngân lượng như vậy, có thể là ngày thường trẫm thưởng cho rất nhiều, cũng còn dư giả để sử dụng vào việc như vậy."

Tiểu Vinh Tử thấy tình thế không ổn, lại dập đầu cầu xin tha thứ: "Hoàng Thượng tha mạng, tất cả đều là Tôn Dung hoa sai nô tài làm, xin Hoàng Thượng tha mạng!"

"Tên cẩu nô tài gió chiều nào theo chiều ấy!" Đại Yến Đế hừ lạnh một tiếng, nói: "Lý Phúc Thăng, mang tên này xuống lập tức đánh chết, nhớ chặn mồm hắn lại." Đại Yến Đế ghét nhất chính là loại tiểu nhân này, triều đình cũng thế, Hậu cung cũng như vậy.

Tiểu Vinh Tử nghe xong lập tức choáng váng, gào khóc nói: "Hoàng Thượng tha mạng, xin Hoàng Thượng tha mạng........, Hoàng........a......" Lời còn chưa dứt đã bị Lý Phúc Thăng bảo người dùng vải thô chặn miệng, hai thái giám cao lớn một đường kéo Tiểu Vinh Tử ra khỏi Thương Loan điện.

"Trương Tử Nghi, việc này người làm rất tốt, rút hết người đi." Đại Yến Đế ném hà bao trong tay cho chắn, lạnh lùng nói.

Thấy Trương Tử Nghi cầm túi ngân lượng há hốc mồm, khóe miệng cong lên, nói thêm: "Cầm cho huynh đệ của ngươi mua thêm một vài bộ quần áo cũng được."

Trên mặt Trương Tử Nghi vui vẻ, vội vã ôm quyền tạ ơn.

"Dẫn các huynh đê của ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi." Đại Yến Đế xua xua tay nói.

"Thuộc hạ cáo lui." Trương Tử Nghi cung kính thi lễ, xoay người rời đi.

Thấy Đại Yến Đế trầm mặc không nói câu nào, Lý Phúc Thăng không khỏi nhắc nhở một câu: 

"Hoàng Thượng, nên nghỉ ngơi."

"...Ừ" Đại Yến Đế thản nhiên đáp lại, sửa sang lại áo bào mới bước vào tẩm cung Long Khuyết điện cách đó không xa, Lý Phúc Thăng sắp xếp hai cung nữ, thái giám cùng theo hầu phía sau.

"Lý Phúc Thăng, ngươi đi theo trẫm nhiều năm, cảm thấy cách làm người của trẫm như thế nào?" Đại Yến Đế vốn đang quay lưng đi trước, lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Trong lòng Lý Phúc Thăng nhảy dựng, hắn làm một nô tài sao dám nghĩ tới việc đánh giá Thiên Tử, thu lại vẻ hoảng hốt, cúi đầu nói: "Nô tài cảm thấy Hoàng Thượng trên triều đường luôn xử lý mọi việc công bằng, sáng suốt, đối với các nương nương trong Hậu cung cũng vậy."

"Nếu trẫm tự xử tử người chung chăn gối của mình, có phải quá máu lạnh vô tình không?" Ánh mắt Đại Yến Đế nhìn bóng cây xa xa, sâu kín hỏi.

Lý Phúc Thăng kinh hãi, đôi mắt tránh né vài lần mới nói: "Nếu người trong Hậu cung phạm lỗi tất nhiên phải phạt, nếu không sẽ làm Hậu cung hỗn loạn không có quy cũ, Hoàng Thượng sẽ phải bận tâm nhiều thêm."

Khóe miệng Đại Yến Đế cong lên, mang theo vài phần tự giễu, nói: "Những nữ nhân trong Hậu cung này luôn miệng nói yêu trẫm, nhưng có mấy người thật sự trước sau như một? Các nàng yêu trẫm chẳng qua là vì trẫm mang đến vinh quang và quyền lợi thôi. Nếu như, các nàng an phận giữ mình, trẫm sẽ cho các nàng như ý nguyện, nếu làm không tốt, trẫm sẽ thu hồi lại tất cả!"

Lý Phúc Thăng cúi đầu thật thấp, không có lá gan dám nói tiếp. Đại Yến Đế nói đúng, cũng có phần không đúng, bây giờ Đại Yến Đế tuổi trẻ cường tráng, dáng vẻ lại tuấn mỹ như như thế, nếu nói không có nữ nhân nào thích Đại Yến Đế là không có khả năng. Nhưng họ đều mang mấy phần lòng tham, muốn được Hoàng Thượng sủng hạnh rồi sẽ ngày càng leo lên cao, sau đó có được quyền lực, lòng tham lại tăng lên, vừa muốn có quyền lực lại vừa muốn được Hoàng Thượng sủng hạnh. Ở Hậu cung này chìm nổi nhiều năm, đối với quyền lực không tự chủ được mà mê luyến không dứt, vượt qua mọi thứ khác. Đại Yến Đế cũng không thể chỉ sủng hạnh một nữ nhân, khiến các nữ nhân trong Hậu cung dần dần đem trọng tâm đặt vào việc tranh giành quyền lực, thậm chí tranh đến người sống kẻ chết.

Tất cả những điều này không phải Đại Yến Đế không rõ, chẳng qua là lười quan tâm. Chính hắn cũng cho rằng trong Hậu cung có nhiều người đẹp, nhưng hắn cũng chưa bao giờ rung động, hoặc là...Vốn dĩ là không cần!

Lý Phúc Thăng không khỏi nhớ tới Tôn Dung hoa của Đan Linh cung, cũng từng được Hoàng Thượng sủng ái rất nhiều, nhưng nay đã chạm đến điểm tối kỵ của Hoàng Thượng, cuối cùng mất nhiều hơn được.

Nếu làm trong âm thầm không bị phát hiện cũng tốt, nhưng một khi bị Hoàng Thượng phát hiện, trong lòng sẽ lập tức sinh ra chán ghét lấn át tất cả những sủng hạnh, sẽ xuống tay không chút mềm lòng!

Tiểu thái giám làm việc bên người cả đêm không trở về, chỉ sợ Tôn Dung hoa khó có thể đi vào giấc ngủ, thật là một nữ nhân đáng thương, ngay cả một đêm trước khi chết cũng không thể ngủ an ổn.

Lý Phúc Thăng không khỏi thở dài một tiếng, sau khi Uyển Quý Tần chết không lâu, trong Hậu cung liền mất đi một vị giai nhân mỹ mạo, sợ là cuối cùng Tôn Dung hoa cũng không thấy được bức tranh kia.

Bỗng nhiên hắn sinh ra một ý nghĩ, Đại Yến Đế lập tức xử tử thái giám bên người Tôn Dung hoa, nhưng lại chưa động tới nàng, phải chăng muốn cho nàng nếm thử cảm giác bất an, đêm đêm không thể chợp mắt?

Đại Yến Đế đối với Hậu cung cũng giống như những kẻ không tốt trên triều đình, lạnh lùng, tàn nhẫn, không hề nương tay. Huống chi hai loại người này cũng có khác nhau, trong Hậu cung không thiếu nữ nhân tài mạo song toàn có thể làm cho Hoàng Thượng vui vẻ, chẳng qua bây giờ chỉ là người cũ đổi thành người mới mà thôi. Không có một Uyển Quý Tần còn có nhiều quý tần khác, không có một Tôn dung hoa sau này cũng sẽ có người lấp vào chỗ trống.

Sau ngày giỗ Hoàng Hậu, không biết có bao nhiêu người mất ngủ, chỉ biết rất nhiều nơi trong Hậu cung đều sáng đèn, chỉ sợ ngay cả Đại Yến Đế cũng không thể an ổn đi vào giấc ngủ như bình thường.

Ngày tiếp theo, Lý Phúc Thăng lãnh chỉ đi Đan Linh cung. Dọc theo đường đi, các cung nữ đều tự biết bẩm báo việc này cho chủ tử nhà mình.

Lúc đó, Tôn Dung hoa đang ngồi trang điểm kỹ càng, muốn che giấu đi mí mắt hơi sưng. Nghe được thánh chỉ đến trắc điện của nàng, vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ, còn chưa chờ Lý Phúc Thăng tuyên đọc thánh chỉ, mí mắt liền giật giật liên hồi.

"Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tôn Dung hoa bao che người dưới, làm loạn Hậu cung...Trẫm niệm tình cảm trước kia, ban thưởng một dải lụa trắng, lập tức hành hình, khâm thử." Lý Phúc Thăng cuộn lại thánh chỉ màu vàng, nhìn Tôn Dung hoa đang choáng váng trước mắt, biểu cảm đã biến thành lạnh lùng.

"Lý công công, Hoàng Thượng có lầm hay không, làm sao có thể, làm sao có thể, ta đã làm sai điều gì? Thật sự, ta chưa làm gù sai trái cả! Lý công công ngươi giúp ta nói với Hoàng Thượng, sẽ không, không có khả năng. Trước kia Hoàng Thượng còn khen ta vẽ đẹp, sao có thể muốn ta chết!" Tôn Dung hoa lẩm bẩm liên tục, khuôn mặt đã sớm trở nên trắng bệch.

Mặt Lý Phúc Thăng không chút thay đổi, lấy ra một dải lụa trắng trên khay gỗ, mang tới: "Tôn Dung hoa đi bình an, để nô tài tiễn người một đoạn đường."

"Không, không..." Tôn Dung hoa quỳ rạp trên mặt đất, lùi dần về phía sau: "Ta không muốn chết, không muốn!"

Đôi mắt Lý Phúc Thăng trầm xuống, nhìn hai thái giám phía sau, ý bảo một thái giám đè Tôn Dung hoa lại, một thái giám còn lại cầm vải trắng quấn quanh cái cổ mảnh khảnh kia.

Tôn Dung hoa giãy giụa một chút, hai mắt bắt đầu trừng lớn, hơi thở ngày càng mỏng manh. Nàng cố hết sức siết lấy vải trắng nhưng rốt cuộc không thể chống lại sức lực của thái giám, khuôn mặt dần dần mất đi huyết sắc, hai mắt giữ nguyên trạng thái trừng lớn mà chết.

Chết không nhắm mắt...