Đông Phong im lặng một lúc lâu nhìn vào nếp tóc lòa xòa trước trán của Dạ Vũ, ánh đèn khuất sau lưng anh không thể chiếu rõ từng đường nét nhu mì trên khuôn mặt cô, chỉ thấy được hàng mi dài cong cong có phần run rẩy, cả bàn tay chạm vào người anh cũng lạnh lẽo bất thường.
Lồng ngực Đông Phong trỗi lên một loại cảm xúc vô cùng kỳ lạ, đâu chỉ khiến người ta khó chịu mà còn khiến người ta vô cớ kích động, trong đầu xẹt qua vài tia nghi ngờ, có phải Dạ Vũ ở sau lưng anh còn giấu giếm rất nhiều chuyện?
Đông Phong đưa bàn tay trắng sứ thon dài lên nắm lấy cằm cô, anh nheo mắt cúi sát gương mặt vào đối phương, gần đến mức hai chóp mũi chỉ cách nhau bằng một làn hơi mỏng, gắt gao truy hỏi:
" Em đang suy nghĩ cái gì trong đầu? Em lại định trốn khỏi tôi đúng không?"
Dạ Vũ ngước mắt nhìn vào đôi đồng tử tối tăm mênh mông ấy, như một đại dương cuồn cuộn những đợt sóng to đủ sức nhấn chìm bất kể thứ gì đối diện nó, nhấn chìm cả dũng khí của cô. Dạ Vũ không dám trả lời, bởi lẽ chính cô cũng không biết bản thân đang muốn gì, cứ vậy mà u ám đón lấy ánh mắt cáu giận từ anh.
Môi mỏng hung hăng mím chặt, đột nhiên cúi sâu xuống chiếm cứ đôi môi mềm ngọt của cô, nụ hôn bất ngờ tới mức Dạ Vũ còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bàn tay to lớn giữ chặt lấy tóc mình, không để cô trốn tránh.
Dạ Vũ vội đưa hai tay đặt lên ngực anh muốn đẩy Đông Phong ra khỏi người cô, lại phát hiện sau lớp sơ mi mỏng manh những vết sẹo nổi sần sùi đang ma sát vào lòng bàn tay mình, dày đặc và chân thật đến nỗi tâm can cô cũng thấy đau buốt, cuối cùng đành làm kẻ thảm bại trước lý trí của chính mình.
Anh ngạc nhiên khi Dạ Vũ tháo gỡ toàn bộ phòng bị và ngăn cách, mặc lưỡi mềm tiến vào bên trong cứ thế mà cùng anh cuồng nhiệt day dưa. Hương trà xanh mát dịu trên người Đông Phong theo làn gió đêm tạt vào da thịt cô, như thể hòa chung tư vị ngọt ngào chìm đắm trong khoang miệng, khiến bộ não cũng trở nên mông muội dị thường.
Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, Đông Phong dịu dàng đặt ngón tay lên nếp môi ửng đỏ của Dạ Vũ, khàn giọng bảo:
" Tốt nhất em nên từ bỏ những ý nghĩ trốn chạy trong đầu đi, em không thể thoát khỏi tay tôi một lần nữa đâu."
" Mẹ tôi, tôi muốn gặp bà ấy."
Anh có chút bất ngờ khi Dạ Vũ không đáp lại câu nói của mình, cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì chỉ thấy cách mà Dạ Vũ đang nhìn anh đầy mong đợi: Có phải điều khiến em bận tâm nhất trên đời này ngoài tiền ra thì chính là bà ấy không? Nếu như thế chỉ cần giữ được bà ấy thì sẽ có thể giữ em ở lại bên cạnh tôi, đúng chứ?
Anh nhìn vào đồng hồ đeo tay, rồi bảo:
" Bây giờ tôi còn một vài chuyện cần giải quyết, Tống Dật sẽ đưa em đến thăm bà ấy."
Đông Phong đưa cô về lại phòng bệnh rồi rời đi ngay sau đó, không lâu sau Tống Dật đưa Dạ Vũ đến trước một phòng bệnh cao cấp ở tầng trên, thông qua cửa kính cô nhận ra bệnh nhân đang nằm trên giường với vô số thiết bị y tế bao quanh chính là mẹ mình.
Nhìn thấy Dạ Vũ do dự không bước vào, Tống Dật nhỏ giọng nói:
" Cô Tư Không, bác sĩ cho biết tình trạng sức khỏe của bà Tư Không đang rất ổn định, cô đừng quá lo lắng."
Dạ Vũ mỉm cười:
" Cảm ơn anh."
Cô hít một hơi dài như thể đang hô hấp rất nặng nề:
" Tôi biết anh ấy sẽ không làm khó mẹ mình, chỉ là không thể không lo lắng được, bà ấy là tất cả với tôi."
" Vậy còn Tiết tổng?"
Câu hỏi của Tống Dật làm tim cô bất ngờ ngưng trệ, siết ngón tay mình đang đặt trên tay nắm cửa, đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn vào giường bệnh của bà, đầu óc Dạ Vũ phức tạp không thôi.
Tống Dật lại nói:
" Cô Tư Không, tôi chẳng đo được tình yêu mà cô dành cho Tiết tổng là bao nhiêu, nhưng nếu có thể xin cô hãy rời xa anh ấy sớm một chút. Hơn ai hết cô biết rõ sự đáng sợ của lão gia nhà họ Tiết, tôi chắc chắn cô đã nhận được cuộc gọi từ ông ấy, với mong muốn Tiết tổng trở thành người thừa kế Phong Thị liệu rằng ông ấy sẽ để Tiết tổng cùng cô như ý nguyện không? Có lẽ trong lòng cô hiểu rõ. Khó khăn lắm anh ấy mới có thể vượt qua giai đoạn kinh khủng nhất của căn bệnh trầm cảm, nếu lần này cú sốc lại đến e là không ai có thể cứu nổi Tiết tổng được nữa."
Nghe những lời này trên gương mặt nhỏ nhắn ngoài đôi mắt đỏ hoe quay sang nhìn Tống Dật, thì không biểu lộ thêm bất kỳ sự kích động nào, tại khoảnh khắc này anh ta đã thầm thán phục khả năng che giấu cảm xúc đáng ngờ của Dạ Vũ, lại không biết rằng tấm lưng thon dài mảnh khảnh kia đã khẽ run run, cô không nói được lời nào, chỉ biết đợi chờ cơn giông bão ập đến trong tim mình dần tan đi, nhưng cứ như nó sẽ không bao giờ tạnh, mãi ồn ào và tàn phá phế phủ của cô.
Tống Dật dùng ngữ giọng đôi phần tôn trọng đưa ra điều kiện:
" Nếu cô chịu rời khỏi, tôi sẽ giúp cô và mẹ mình trốn khỏi Hoa Hạ, không để Tiết tổng tìm thấy, cũng đảm bảo các người có cuộc sống đầy đủ không lo nghĩ và khổ sở."
Cô nheo đôi mắt lấp lánh lệ nhìn đối phương với vẻ hoài nghi:
" Anh là đang thay bác Tiết nói những điều này với tôi chăng?"
" Không, những lời này là Tống Dật dùng thân phận một cấp dưới trung thành bên cạnh Tiết tổng, đã chứng kiến anh ấy chết đi sống lại đôi lần để nói với cô, nếu như tôi trực tiếp báo lại với lão gia thì có lẽ sẽ không có bất cứ điều kiện nào dành cho cô, mà thay vào đó là cái chết."
" Anh đe doạ tôi?"
" Cô Tư Không, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ nói ra những gì bản thân mình muốn nói thôi."
Tống Dật ngước mắt lên, lại bắt gặp hàng mi ngấn nước đến độ làm anh ta xót xa, biết là nói những lời này sẽ làm tổn thương sâu sắc đến Dạ Vũ, nhưng anh ta lại chẳng đủ can đảm chứng kiến thêm lần nào cảnh tượng máu me trong quá khứ của Đông Phong, một mối quan hệ biết rõ sẽ không thành, kết cục còn tồi tệ hơn cả phân li vậy thì cố giữ để được gì, thế nên anh ta đành để mình đóng vai kẻ xấu.
Cô chỉ cười chua chát mà không trả lời, xoay người đẩy mạnh cửa bước vào, cho đến khi cánh cửa khép kín đôi chân lạnh lẽo của cô mới không kìm được nữa mà run rẩy dữ dội, đến nỗi mỗi bước chân cô tiến lại gần giường bệnh của mẹ mình cũng vô cùng khó khăn.
Bà nằm đó, gương mặt hiền hậu và bình thản biết nhường nào, cô gục đầu vào bàn tay quen thuộc trên giường, hai môi mím chặt ngăn tiếng nấc đang nghẹn lại trong cổ họng:
" Mẹ, con đến thăm mẹ đây."
Dạ Vũ ngẩng đầu, nước mắt không mang theo âm thanh xé lòng nào vẫn trào ra như thủy triều, làm cho gương mặt nhỏ nhắn trở nên khó nhìn cực độ.
" Mẹ, con gái xin lỗi, dạo gần đây có quá nhiều chuyện không vui xảy ra, thế nên con không thể đến thăm mẹ thường xuyên, con gái rất nhớ mẹ."
Cô áp tay bà lên má mình, cười trong nước mắt nhưng con ngươi vẫn dịu dàng hướng về bà, chỉ khi ở bên cạnh bà Dạ Vũ mới cảm thấy mình được an tĩnh.
" Mẹ, con gái không muốn trốn chạy nữa, mà dù có phải đi con cũng chẳng biết đi đâu. Mẹ có thể nói cho con biết được không?"
Mọi thứ vẫn tĩnh mịch y như cũ, nhấn chìm tâm trạng bi đát của Dạ Vũ vào đêm đen. Cô mệt mỏi gục đầu bên giường bệnh rất lâu, đến đêm muộn mới chịu rời khỏi.
Về lại ngôi nhà nhỏ, Dạ Vũ buồn bã ngồi trên ghế sofa, điên cuồng chuốc say mình, chưa bao giờ cô nghĩ rằng gặp lại anh là chuyện đau khổ và bế tắc đến nhường này, thuở thanh xuân tươi đẹp ôm trong người bao nhiêu là mơ ước lại không đoán được cuộc đời mình oan nghiệt như hôm nay.