Tiết Đông Phong bình tĩnh đứng bên ngoài cửa, nụ cười trên môi anh lạnh lẽo như sương giá: Dạ Vũ, em cũng thật tầm thường, cũng giống như những người phụ nữ đầy lòng tham khác, dùng mãi một chiêu trò lấy tính mạng bản thân ra để dọa dẫm, trói buộc lòng thương hại của đàn ông. Lúc nhỏ em từng bị rơi xuống nước suýt chết một lần, về sau điều này trở thành nỗi ám ảnh rất lớn đối với em, tôi không tin em có gan nhảy xuống, tôi lại muốn xem xem em còn giở thủ đoạn gì.
Gió biển bỗng nhiên thổi mạnh, tạt vào tấm thân nhỏ bé gầy gò của cô, tà váy đánh tung ra sau lộ đôi chân thon dài trắng như hoa giấy, đôi mắt ướt lệ ẩn hiện sau nếp tóc bay bay một nỗi đau đớn khiến người ta nhìn thấy mà nhói lòng.
Tôn Dĩ Ninh gắt gao nhìn cô, chậm rãi từng bước tiến lên: Người phụ nữ này là đang thật hay đùa đây, cô ta không làm bậy đó chứ?
" Dạ Vũ, em ngoan ngoãn quay lại đây, tôi bắt đầu thấy trò đùa này chẳng vui rồi đấy, mà tôi không vui thì không có lợi cho em đâu."
Lồng ngực cô hung hăng gõ nhịp, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn du thuyền trở nên trắng bệch, bước chân Tôn Dĩ Ninh không dừng lại, tay anh ta sắp bắt được cô rồi, nghĩ đến cảnh tượng bị làm nhục tại đây và hình ảnh Mã Viên Nhuận chà đạp cô trong quán Bar Tân Giới cùng lúc xuất hiện, cô hít một hơi sâu, nhắm mắt lại để lệ trên mi tùy ý rơi: Đủ rồi, nhục nhã bấy nhiêu là đã quá đủ rồi, dưới kia có hàng trăm cặp mắt hiếu kỳ và một đôi mắt lạnh lùng đến đau đớn, nếu phải chết còn tốt hơn là chịu sỉ nhục không thể ngẩng đầu. Tiết Đông Phong, em thật không dám tưởng tượng nếu anh nhìn thấy em bị người ta cưỡng hiếp sẽ thế nào, có phải anh sẽ lạnh nhạt quay đi và chẳng ngoảnh đầu, mang theo trái tim ngột ngạt đầy khinh bỉ, lòng em đau khổ quá.
Nhìn bàn tay Tôn Dĩ Ninh dần tiến gần, nội tâm cô hung hăng gào lên: Đừng chạm vào người tôi, không ai có quyền vấy bẩn tôi, không ai có quyền trói buộc tôi nữa.
Dạ Vũ dùng triệt để dũng khí còn lại trong xác thân mình, dứt khoát nhảy khỏi du thuyền trước sự kinh ngạc của Tôn Dĩ Ninh, anh ta lao đến ngay sau đó nhưng không còn kịp nữa.
Tôn Dĩ Ninh mở to đôi mắt kinh hãi, anh ta gào rú lên vì kích động lẫn bàng hoàng:
" Dạ Vũ. Khốn kiếp, mình vừa làm cái gì vậy chứ."
Bề mặt gợn từng đợt sóng cuộn to lớn, như miệng của một con quái vật khổng lồ đen kịt nuốt chửng thân thể Dạ Vũ gầy yếu, cô nhìn thấy trên lan can xuất hiện gương mặt xám xanh của Tôn Dĩ Ninh, anh ta đơ người rướn tay xuống theo nhưng đã quá trễ.
Thân thể cô bị dòng nước lạnh buốt nhấn chìm, đợt sóng lớn xô đến cao qua khỏi đầu hung hãn chôn sâu cơ thể gầy yếu vào lòng biển.
" Cứu, cứu tôi..ặc ặc..."
Thứ chất lỏng có vị chát đắng tàn nhẫn tràn vào mũi, chặn đứng đường hô hấp thông thường ép buộc cô phải mở môi, từ đó tấn công vào khoang miệng, lấp đầy cổ họng rồi đến phổi. Dạ Vũ bắt đầu bị cuốn vào nỗi sợ hãi kinh khủng hơn và chật vật chống trả sức mạnh cường bạo của đại dương.
Tay chân cô vùng vẫy dữ dội, như một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương mênh mông, đâu đâu cũng là vô vọng. Cô thấy cơ thể nhẹ tênh của mình bị con sóng lớn đáng sợ xuyên qua, liên tục vùi dập cho đến khi hoàn toàn đuối sức, tước đoạt quyền được kháng cự bằng cách nhấn chìm mọi hy vọng cầu cứu.
" Lạnh quá, dưới này thật sự rất lạnh."
Ánh đèn trên du thuyền nhìn từ lòng biển mờ nhạt xa xăm, cô cứ đưa bàn tay vô lực của mình về phía đó, nhưng mỗi lúc cơ thể vô dụng này lại càng chìm sâu hơn, sâu hơn.
" Đông Phong, nếu em chết anh có dành cho em một nhành hoa trắng? Không, nhất định là không, anh hận em đến thế cơ mà. Em nợ anh, nhưng không đáng để trả giá thế này, em muốn được sống, vô cùng muốn sống."
Nực cười thay cô có thể ngu ngốc đến mức nào mà thời khắc bước vào Quỷ Môn Quan lại mong cầu lòng thương hại từ anh, cô là ai giữa thế gian chật chội này? Tại sao bao đau thương bất hạnh luôn nhắm vào cô mà ùa đến? Kiếp người này của cô quá khổ rồi.
Là cô yếu đuối, là cô vô dụng.
" Không, tôi đã rất mạnh mẽ, tôi có mạnh mẽ. Tôi đã không ngừng nghỉ chiến đấu với cuộc sống khắc nghiệt này, nhưng mà...nhưng mà chỉ một mình tôi đối diện với cuộc sống này, thật quá đáng sợ, quá vất vả."
Cô đã mệt rồi, tầm nhìn sâu dưới đại dương không còn rõ ràng nữa, đôi mắt phượng dài dần dần khép lại, nhịp tim trong lồng ngực bắt đầu chậm chạp, cứ vậy mà rơi dần, rơi dần vào lòng biển tối tăm.
Khi Dạ Vũ nhảy xuống, mọi người ở tầng dưới du thuyền nghe thấy âm thanh vật gì đó va chạm mạnh với mặt biển: Ầm...
Khắp nơi nhốn nháo:
" Có người rơi khỏi du thuyền rồi, cứu người đi....
Bạch Kinh Vũ ngơ ngác quay ra khoảng không hun hút gió ngoài kia, tầm nhìn cũng mù mịt trên mặt biển đêm:
" Người rơi ở đâu, ai vậy?"
Cô gái bên cạnh đáp lời:
" Hình như là trên Sundeck thì phải, mau qua đó xem thử đi."
Mặt Bạch Kinh Vũ xám xịt: Sundeck, bà chị cũng đang ở trên đó...
Nhớ ra điều này anh ta lao như tên bắn lên khu vực Sundeck.
Tiết Đông Phong nghe thấy giọng hét thất thanh của Tôn Dĩ Ninh đôi mắt lạnh lùng đột ngột khựng lại, đồng tử đẹp đẽ xuất hiện hàng nghìn tia rạn nứt.
" Dạ Vũ, Dạ Vũ."
Tiết Đông Phong kích động đá phăng cửa xông vào, Tôn Dĩ Ninh đang cởi giày bằng động tác gấp gáp quá ư vụng về: Chết tiệt, mình đã đùa giỡn quá trớn rồi.
Suy nghĩ trong đầu chưa kịp trôi qua từ đằng sau một bóng đen nhanh như viên đạn bay vèo qua lan can, vút qua đầu Tôn Dĩ Ninh nhảy xuống mặt biển mênh mông tăm tối.
* Ầm...*
Còn chưa kịp nhìn ra đó là ai thì lại một bóng người tiếp theo nhảy xuống.
Tiết Đông Phong và Bạch Kinh Vũ mạnh mẽ tiếp mặt nước, hai người đàn ông mang theo trái tim điên cuồng lao xuống, như hai viên đạn xuyên qua lòng biển, bơi về phía Dạ Vũ.
Tiết Đông Phong chạm được cô, gấp gáp ôm lấy Dạ Vũ vào lòng rồi nhanh chóng bơi lên mặt nước, chính anh cũng không thể ngờ cô lại chọn cách nhảy xuống, đối diện với nỗi ám ảnh đáng sợ trong lòng mình mạnh mẽ và quyết liệt như vậy, anh tội lỗi suy nghĩ: Cho tôi biết lúc em quyết định nhảy khỏi du thuyền trong đầu em đang nghĩ gì, lồng ngực em hoảng sợ đến mức nào, bao nhiêu, và đau đớn chừng nào?
Anh thấy tim mình vụn nát, anh muốn biết mức độ đau đớn của cô để làm gì? Ép đến cô phải dùng cả tính mạng để trả lời, anh thỏa mãn chứ? Chính anh là kẻ gây ra chuyện này, anh chà đạp cô không thương tiếc, đẩy cô vào cục diện đáng hận như bây giờ. Nước xung quanh anh thật lạnh, cũng không lạnh bằng cơ thể mền nhũn trong lòng.
Đông Phong mang theo Dạ Vũ ngoi lên mặt biển, anh ngửa cao cổ thở hổn hển, cô nhắm nghiền mắt, thân thể rời rã trong vòng tay anh, gương mặt trắng bệch hoàn toàn không còn sức sống: Dạ Vũ, em đừng xảy ra chuyện gì, xin em.
Bạch Kinh Vũ vừa lúc ngoi lên bơi nhanh về phía Dạ Vũ với vẻ mặt lo lắng cực điểm.
Chiếc thuyền cứu hộ lao nhanh đến, đưa ba người họ trở lại du thuyền.
" Mọi người xin nhường đường, tôi là bác sĩ, xin hãy nhường đường."
Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp, cố gắng chen qua khỏi vai những người hiếu kỳ đang vây quanh chỗ nằm của Dạ Vũ.
Cô nằm trên thuyền, toàn thân lạnh lẽo tái nhợt như một cổ thi thể, Tiết Đông Phong không ngừng thực hiện những hành động sơ cứu.
" Anh gì ơi, tôi là bác sĩ để tôi xem thử."
Tiết Đông Phong nhìn qua loa mặt anh ta, nhanh chóng nhường chỗ:
" Xin anh giúp cô ấy."
Bạch Kinh Vũ nhìn vào cô, đôi mắt cậu ta đầm đìa lệ, lại quay sang nhìn Đông Phong ngút ngàn căm phẫn.
Anh bác sĩ xem qua rồi nghiêm trọng nói:
" Cô gái này ngưng tim rồi, tôi phải nhanh chóng sơ cứu, mọi người làm ơn giãn ra xa một chút."
" Ngưng tim...?"
Đông Phong và Bạch Kinh Vũ gần như hét lên cùng lúc.
" Không thể nào, không thể nào như vậy."
Tiết Đông Phong bất động vài giây, não truyền đến một âm thanh " âng " lên điếc óc, như thể có khối băng lạnh buốt trực tiếp xuyên thủng màn nhĩ anh, đồng thời xuyên thủng trái tim đang hung hăng đập trong lồng ngực đau đến tê tâm liệt phế.
Như hóa điên anh lao đến chỗ Dạ Vũ đẩy ngã vị bác sĩ kia, điên cuồng lặp đi lặp lại động tác ấn ngực hồi phục nhịp tim cho cô trong nước mắt, miệng liên tục gào lên bằng âm giọng run rẩy:
" Dạ Vũ, em không được chết, em chết rồi tôi phải làm sao đây, tôi không muốn em chết, đừng bỏ rơi tôi lại một lần nào nữa hết. Tôi cầu xin em Dạ Vũ, tôi sai rồi, tôi thật sự biết bản thân mình sai rồi, em làm ơn tỉnh lại đi."
Tôn Dĩ Ninh đứng đó, ngỡ ngàng nhìn gương mặt lúc xanh lúc trắng của Tiết Đông Phong, đôi mắt anh đỏ hoe hoảng loạn cùng cực, cái vẻ bi thảm tồi tệ như thể cả thế giới này sụp đổ ngay bên cạnh anh, còn kinh khủng hơn cả viễn cảnh Tập Đoàn Phong Thị phá sản.
" Dạ Vũ, tôi không nên nghi ngờ em, tôi không nên dồn em vào chân tường, tôi sai rồi, em ngồi dậy mắng tôi đi, đánh chết tôi đi. Em đừng đi, đừng bỏ lại tôi, làm ơn."
Nước mắt anh rơi trên sống mũi cô, lăn dài xuống gò má cao gầy rồi hòa lẫn với nước biển mà tan mất, Tiết Đông Phong vẫn tích cực làm động tác sơ cứu, miệng rối rít nói rất rất nhiều lời xin lỗi và hối hận.
Người bên dưới vẫn lạnh lẽo như một tảng băng, hoàn toàn không có động tĩnh, Tiết Đông Phong khóc lớn gào lên, tiếng gào đủ sức xé rách màn đêm giá buốt đang bao trùm chiếc du thuyền: