Nhặt Lại Vợ Yêu

Chương 9: Đừng Chạm Đến Giới Hạn Của Tôi



Giờ nghỉ trưa, căn tin công ty Tử Đằng.

Dạ Vũ tạm rời bàn làm việc như bao người, hơn là một bữa ăn cô lại rất cần một cốc cà phê thật đậm, bởi đầu óc mụ mị đã ảnh hưởng lớn đến tinh thần làm việc.

Xung quanh tấp nập bóng người, tiếng cười nói tán ngẫu của đồng nghiệp theo nhịp sống cũng xô bồ đến lạ, cô chọn cho mình góc đứng yên tĩnh nhất nhìn ra, chưa bao giờ thấy bản thân đơn độc bằng hiện tại.

Dường như bằng nỗi âm thầm nào đó Trương Kiện từ đằng sau đã nghe thấy hơi thở nặng nề của cô, anh tự hỏi phải chăng vì công việc mới này với cô quá áp lực, hay vì hôm nay sức khỏe không đảm bảo?

Muốn tiến gần hỏi han, nhưng lại nhớ ra hai người vẫn chưa thân thiết đến mức này, vì vậy anh ta bước lên rồi lại do dự lùi về.

Cô không có ý định dùng cơm, trên tay chỉ vẻn vẹn một cốc cà phê đậm vị, công việc vẫn chưa hoàn thành thế nên Dạ Vũ không cho phép mình hưởng thụ, cô định sẽ về lại phòng làm việc tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Tại một bàn ăn cách nơi Dạ Vũ đứng không xa, một nhóm đồng nghiệp nữ đang cùng nhau trò chuyện, và thế là cô trở thành chủ đề chính của họ:

" Các cô thấy người đó không? Nghe nói cô ta được đích thân Tiết tổng chọn vào Tử Đằng đó."

Nữ đồng nghiệp khác tiếp lời:

" Nếu vậy năng lực cô ta chắc rất xuất sắc nhỉ?"

Cô gái khởi xướng bĩu môi:

" Tầm thường, so với chúng ta cũng không hơn là mấy."

" Ý cô là...cửa sau à?"

Suy nghĩ đôi giây, cô gái kia điệu đà kiểm tra lại màu son trên môi mình rồi nói tiếp:

" Cũng không hẳn, từ lúc vào công ty Tiết tổng luôn rất khó chịu khi nhìn thấy cô ta, thường ngày giao rất nhiều công việc không phù hợp với vị trí mà cô ta xin tuyển dụng."

" Tôi đoán ngay mà, trong Tử Đằng so về năng lực lẫn tướng mạo người đủ tư cách lọt vào mắt xanh của Tiết tổng nhất định không ai khác, đó chính là trưởng phòng Ngụy, khẩu vị của Tiết tổng sao có thể kém hơn chứ."

Ngụy Thư Kỳ cùng lúc bước đến, vừa vặn những lời tâng bốc thái quá này đều bị cô ta nghe thấy, nội tâm như được thêu dệt trên gấm mà không ngừng kiêu hãnh.

" Cô ta thì lấy cái gì để so sánh với tôi, không trực tiếp dạy dỗ đôi chút sẽ không biết ai mới là người đáng tôn quý hơn."

Lợi dụng căn tin đông đúc người, Ngụy Thư Kỳ nhanh chóng tiếp cận Dạ Vũ một cách bất ngờ, dứt khoát hắt toàn bộ chỗ cà phê đang cầm lên người cô, trong nháy mắt cánh váy sáng màu đổi sang nâu sẫm, loang lổ vết bẩn khó nhìn, bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ đều đổ dồn về cô.

" Xin lỗi nha, sàn nhà trơn quá tôi đi không vững đã làm đổ cà phê lên người cô rồi."

Có hèn mọn đến đâu cô cũng có thể nhìn ra được Ngụy Thư Kỳ là đang cố ý, lời xin lỗi kia căn bản không phải thật lòng nói cho cô nghe, mà là nói với mọi người cô ta tốt đẹp như thế nào, hiểu chuyện thế nào.

Dạ Vũ lặng người, nắm chặt góc váy đã bắt đầu nặng mùi, cơn giận trong lòng dường như tự sinh ra ý thức, nó không chịu sự kìm hãm của cô, càng phá vỡ chiếc lồng nhẫn nhịn kiên cố.

Không có bất kỳ sự cảnh báo nào, Dạ Vũ đột ngột hắt mạnh cốc cà phê trên tay mình lên người Ngụy Thư Kỳ trước nhiều cặp mắt ngỡ ngàng vây quanh.

Cô ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Dạ Vũ đã tiến lại gần một chút, chậm rãi vuốt giọt cà phê chảy trên gương mặt thanh lệ kia, cô dửng dưng nhìn thẳng vào con ngươi kinh ngạc của cô ta, không nhanh không chậm nói:

" Ngụy Thư Kỳ, tôi nể mặt cô là tiền bối nên mới nhẫn nhịn, nhưng đừng vì thế mà đi quá giới hạn của tôi, gỡ lớp mặt lạ xuống đi, như vậy sẽ dễ thở hơn rất nhiều đó."

Cô ta nghĩ chỉ mỗi mình cô ta biết diễn thôi sao? Cùng là phụ nữ thủ đoạn thế nào lại có thể qua mắt được nhau?

Dạ Vũ đứng giữa căn tin, tỏ ra đáng thương, nói lớn:

" Trưởng phòng Ngụy, thật ngại quá, sàn nhà ướt rồi giày của tôi cũng không đứng vững, đã làm bẩn quần áo cô rồi, chúng ta xem như huề nhau nhé."

Người đối diện chợt bừng tỉnh, quả thật Ngụy Thư Kỳ không thể ngờ rằng Dạ Vũ lại dám phản ứng như vậy, trước nay cô ta luôn cho rằng Tử Đằng là thiên hạ của riêng mình, ngoại trừ Tiết Đông Phong thì không một ai có thể đủ bản lĩnh đối đầu với mình, hành động này từ Dạ Vũ khiến Ngụy Thư Kỳ vô cùng mất mặt.

Làn da trắng mịn sau chiếc váy đen xẻ tà lấm tấm giọt cà phê, mái tóc trau chuốt cầu kỳ cũng ướt sũng theo vai áo, Ngụy Thư Kỳ như muốn hóa điên độc địa nhìn cô.

Không để cô ta có cơ hội nói thêm mấy lời khó nghe, Dạ Vũ liền cúi đầu như vẻ tôn trọng mà nói tiếp:

" Trưởng phòng, cô không cần phải áy náy đâu, tôi vào nhà vệ sinh giặt lại váy là được rồi, tôi cũng thành thật xin lỗi cô."

Nói xong, Dạ Vũ oai phong quay lưng rời đi, chẳng mảy may chiêm ngưỡng nét nhăn nhó xấu xí trên mặt Ngụy Thư Kỳ, nghĩ đến chuyện cô ta tức tới nỗi đỏ mặt tía tai nhưng vì sỉ diện sẽ không dám bộc phát lộ liễu ra ngoài, nhịn nhục lớn như vậy nếu là kẻ khác có khi lại bị nộ khí công tâm mà chết, quả thật điều này làm tâm can cô sung sướng nhảy múa.

Mà toàn bộ những chuyện vừa xảy ra đều bị Tiết Đông Phong nhìn thấy, trông bộ dạng kiêu ngạo quá sớm của Dạ Vũ làm anh không khỏi phì cười.

" Đồ trẻ con."

Nụ cười hiếm hoi chưa nở được bao lâu đã bị dập tắt bởi hành động ân cần của Trương Kiện, anh ta lặng lẽ xuất hiện choàng lên vai Dạ Vũ áo khoác của mình.

" Dùng áo che lại đi."

" Không cần đâu, anh Trương. Tôi..."

" Đừng từ chối hảo ý của tôi, trừ phi cô không muốn xem tôi là bạn."

Ánh nhìn tràn ngập thành ý lẫn trong trẻo kia nhất thời đống băng biểu cảm trên mặt Dạ Vũ, cô ngơ ngẩn nhìn mà bối rối không biết phải từ chối thế nào.

Tiết Đông Phong giấu mình trong góc khuất, ác ý nhìn ra: Dạ Vũ, em dám? Tôi sẽ phế đoạn tứ chi em.

Lại nghe thấy cô cảm kích trả lời:

" Vậy tôi mượn tạm áo khoác của anh một lúc, vết bẩn cũng không khó lau sạch, vào nhà vệ sinh xử lý là được rồi, tôi sẽ trả lại áo cho anh ngay."

" Tôi không gấp đâu, đừng khách sáo."

Tiết Đông Phong thình lình xuất hiện, ném phăng áo khoác ướm trên người Dạ Vũ về phía Trương Kiện, nếp mày đậm nét không vui nhíu khít:

" Trong công ty có qui định không được nảy sinh quan hệ yêu đương với đồng nghiệp, hai người không biết sao?"

" Tiết tổng, tôi..."

" Còn không mau trở về làm việc, mười phút nữa mở cuộc họp đột xuất, tôi muốn thấy bản kế hoạch của anh."

Trương Kiện bất lực nhìn cô, rồi lặng lẽ rời đi.

Tận sâu trong lòng Dạ Vũ lúc này là vô vàn áy náy, dường như sự đón nhận quan tâm từ những mối quan hệ mới mẻ đã gián tiếp liên lụy họ gặp bao chuyện chẳng tốt lành, thế nên hảo ý của Trương Kiện sau này cô vẫn nên là từ chối thì hơn.

Đứng rất gần nhưng cô lại xem anh giống như vô hình, một chút để tâm cũng chẳng mảy may liếc nhìn:

" Thấy tôi khó chịu với anh ta nên cô không vui sao?"

" Tiết Đông Phong, anh quá đáng rồi đấy."

Cô lạnh lùng quay đi, nhưng điều mà anh không cam tâm nhất đó chính là sự chán ghét tột cùng hiện rõ trong mắt Dạ Vũ.

Không kìm chế nổi mình, anh thô bạo nắm lấy cổ tay cô giật mạnh về:

" Em muốn đi đâu?"

Cô phiền phức đáp:

" Trở về làm việc."

" Bộ dạng thế này còn định trở về làm việc?"

" Vậy Tiết tổng, cho hỏi anh muốn tôi phải như thế nào?"

" Theo tôi."

Dạ Vũ vung tay ra khỏi sự áp đặt của anh, bỏ quên sỉ diện mà nói cho rõ ràng:

" Tiết tổng, tôi còn rất nhiều việc phải làm, không có thì giờ cùng anh day dưa. Tôi rất cần công việc này, nếu mất nó cuộc sống của tôi sẽ trăm bề khốn đốn, xin anh hãy để tôi yên ổn có được không?"

Tiết Đông Phong thinh lặng nhìn con ngươi ngấn nước kia, thật lòng anh rất muốn nói với cô: Tôi chỉ muốn mua cho em một bộ váy mới thôi mà, có cần phải hung hăng như thế với tôi không?

Nhưng căn bản sự cao ngạo vốn có khiến anh chẳng nói được, cứ vậy mà nhìn cô mỗi lúc một đi xa dần.