-Ngươi bây giờ tính như thế nào đây. Ta không quan tâm, gốc Tĩnh Tâm Linh sáu mươi năm này trị giá năm mươi tinh thạch, có trả không?
-Ta đã nói là không biết tại sao lại mất túi tinh thạch mà, đợi ta liên lạc với sư huynh sẽ hoàn trả cho ngươi, có ai nói là không trả không?
Bỗng nhiên, thanh âm cãi nhau có phần quen thuộc ở một quầy thảo dược thu hút sự chú ý của Hàn Phong. Chỉ thấy không xa, một bạch y thiếu nữ đang gân cổ cãi nhau với một tay lão bản, trên lồng kính còn để một gốc thảo dược màu nâu tối, cành nhỏ, lá răng cưa đã bị nhổ khỏi chậu. Người này ngũ quan đoan chính, nhìn rất có thiện cảm, tuổi tầm mười sáu, là thiếu nữ Hắc Sát trại ngày trước đi cùng Hoắc Thiên Sơn mà trước đây Hàn Phong có duyên gặp mặt.
-Đợi, đợi con mẹ ngươi. Thảo dược đã bị nhổ khỏi đất như vậy chẳng bao lâu sẽ giảm đi dược tính, thậm chí là khô héo mà chết. Lời nói của ngươi có ai ngửi được. – Tay lão bản sắc mặt đỏ gay, thở hồng hộc vì tức giận. Bao lâu nay buôn bán đây là lần điều tiên hắn gặp phải trường hợp này.
Thiếu nữ nọ tên là Sương Nhã, nàng có thói quen trữ tinh thạch trong túi nhỏ mà treo bên hông chứ không để trong nhẫn trữ vật. Hôm nay đến đây tìm kiếm dược liệu, vô tình nhìn thấy gốc Tĩnh Tâm Linh rất thích hợp để sử dụng nên mừng rỡ nhổ ngay khỏi chậu. Đến khi chi tiền, sờ lại túi tinh thạch thì nó đã không cánh mà bay, gây ra trường cãi vã mà nàng đang đuối lí này. Hiện tại nàng cũng chẳng biết phải làm sao, dược liệu đã nhổ không thể không thu, mà thu thì tinh thạch ở đâu ra để trả cho người ta bây giờ.
Nhìn thấy một màn này, Hàn Phong cũng cảm thấy khó xử. Hắn rất có thiện cảm với Hoắc Thiên Sơn, người này vừa tài giỏi lại không kiêu căng, đáng để kết giao, nếu bây giờ hắn giúp đỡ thiếu nữ nọ tự nhiên là điều kiện rất tốt để qua lại với người Hắc Sát trại. Tuy nhiên, ngẫm lại tài chính eo hẹp của bản thân, hắn không thể không cân nhắc.
Thở dài một hơi, Hàn Phong tiến về phía Sương Nhã mà mở lời:
-Vị…vị bằng hữu này… - Không biết xưng hô thế nào cho phải, Hàn Phong khó khăn mở miệng.
Nghe được thanh âm của hắn, Sương Nhã quay mặt sang thì thoáng ngạc nhiên rồi liền nhận ra diện mạo của tên tiểu tử “ngông cuồng” ngày đó.
-Ý, là ngươi, tên tiểu tử thối nạt tháo Hắc Báo Song Yêu! – Nhận ra bản thân đã thất thố, gò má nàng lớt phớt mây hồng vì xấu hổ.
Nghe thấy lời này, Hàn Phong chỉ biết cười khổ trong lòng, ngày đó đúng là bản thân hắn đã “không biết mà còn thích thể hiện”, tự chuốc lấy xấu hổ, cũng không thể trách ai được. “E hèm” một tiếng, Hàn Phong từ tốn đề nghị:
-Lúc trước ta thân bị vây trong tội danh tru sát người bổn trại, may nhờ Hắc Sát trại đệ tử tuệ nhãn như đuốc mới thoát khỏi hiềm nghi. Nay gặp nhau cũng là có duyên, nếu ngươi không cảm thấy phiền thì để ta thay mặt chi trả gốc thảo dược này nhé.
Sương Nhã nghe hắn nói thì mừng rơn, mắt híp lại như vầng trăng non mà cười tươi rói. Vụ việc “bóc tem” hàng mà không trả tiền này khiến nàng hoàn toàn cùng đường bế lối, may sao tiểu tử này lại ra tay giúp đỡ mình. Năm mươi tinh thạch cũng là khoản tiền tài không nhỏ, ấy vậy mà hắn có thể bỏ ra cho một người không mấy quen biết như nàng. Chẳng mấy chốc, hảo cảm của nàng đối với Hàn Phong tăng thêm mấy phần, càng nhìn càng thấy tiểu tử trước mặt sao mà đáng yêu quá.
Trong tràng cảm tạ rối rít của Sương Nhã, Hàn Phong lấy năm mươi tinh thạch ra rồi thu lấy gốc thảo dược đưa cho nàng. Sau đó cả hai cùng nhau rời khỏi Hiên Viên Bảo. Nữ nhân thường thích nói nhiều, điều này tuyệt đối không sai. Chỉ đi với nàng vài chục phút mà Sương Nhã đã nói đủ chuyện trên trời dưới đất khiến hai tai Hàn Phong phải lùng bùng nhức nhối.
-À phải rồi Nhã tỷ, ngươi mua gốc thảo dược này để làm gì vậy? – Biết được danh tính của nàng, Hàn Phong cũng đổi luôn chủ đề cho đỡ hại não.
-Gốc Tĩnh Tâm Linh này ấy hả, ta dùng để luyện đan. – Sương Nhã cũng không cho là phiền bèn tùy ý trả lời.
-Luyện đan, tỷ là luyện dược sư? – Hàn Phong nghe vậy thì cả kinh.
-Đúng vậy, ta tu luyện mộc thuộc tính mà. Cả nhà ta trước nay đều lấy luyện đan làm cơ nghiệp.
Hàn Phong lúc này đã bắt đầu mừng rỡ, cảm thấy hành động nhỏ máu trả tiền ban nãy không hề uổng phí chút nào. Hiện tại hắn một thân một mình, có một bằng hữu làm luyện dược sư là vô cùng thiết yếu cho quá trình tu luyện. Suy nghĩ một hồi, hắn nói:
-Ừm, vậy về đan dược hẳn tỷ có phần hiểu rõ. Ta đang tìm loại đan dược, dược liệu nào phụ giúp đề thăng cảnh giới cơ sở nhanh chóng, chẳng hay tỷ có biết không?
-Là cho đệ sử dụng? – Sương Nhã, dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong gật đầu. Nàng thấy giọng điệu hắn không giống nói chơi thì nhăn chân mày lại, chìm vào suy tư.
“Tiểu tử này tính tình không tệ, hơn nữa cũng vừa có ơn với mình. Nhưng mà cảnh giới cơ sở thì….”
Như nghĩ đến điều gì, nàng “A” lên một tiếng thật to. Hàn Phong thấy vậy cũng giật mình song biết vấn đề của mình có cơ hội giải đáp, hắn cố gắng đề nén kích động trong lòng mà dò hỏi:
-Sương Nhã tỷ, có phải…
-Ha hả, cũng may cho đệ là gặp được luyện dược sư tài ba tương lai như ta đấy. Đan dược đề thăng cảnh giới cho đệ tuyệt đối không có nhưng gia tăng tốc độ hấp thu linh khí thì có thể. Tu vi của đệ thấp, hiệu quả cũng chẳng khác là bao. – Sương Nhã vênh mặt lên, điệu bộ tự đắc mà nói.
Hàn Phong ban đầu nghe thì ảo não không thôi, đến khi nàng nói xong thì tâm tình cũng khôi phục trở lại. Nàng nói không sai, cảnh giới của hắn thuộc hàng xếp tầng chót trong xã hội này, nếu sử dụng đan dược gia tăng tốc độ tu luyện có khi còn thích hợp hơn. Dù sao loại đan dược này cũng không có nhiều tác dụng phụ như loại trực tiếp đề thăng cảnh giới.
-Vậy, không biết phải cần dược liệu nào mới có thể luyện thành ? – Hàn Phong lúc này đã phi thường động tâm, vào thẳng luôn vấn đề.
-Hắc hắc, may mắn cho đệ đó. Lần này ta đi thu mua dược liệu cũng là để chế tạo đan dược này. Dược liệu trọng yếu là gốc Tĩnh Tâm Linh vừa rồi đó. Thôi được, dù sao cũng là đệ trả tiền, tổng cộng luyện được năm khỏa đan dược, đệ lấy ba tỷ lấy hai coi như tiền công luyện đan, thế nào? – Sương Nhã cũng vui vẻ trả lời. Nàng cảm thấy rất thích tính tình Hàn Phong, con người hắn đơn giản ngây thơ, trong thâm tâm đã coi hắn như một tên tiểu đệ nhỏ bẻ vậy, mặc dù nàng chỉ hơn hắn ba tuổi.
Nghe thấy vậy, Hàn Phong sướng run, hận không thể nhảy cẫng lên mà hét. Thông thường dược liệu rất đắt đỏ, đồng thời cái giá phải chi ra cho luyện dươc sư chế thuốc cũng không kém. Hôm nay bỏ ra năm mươi tinh thạch để đổi lại ba khỏa đan dược là hắn đã có lợi rồi, hơn nữa còn có hảo cảm với một luyện dược sư, sau này sẽ hỗ trợ rất nhiều cho con đường tu luyện của hắn, hỏi sao mà hắn không mừng rỡ.
-Nếu được vậy thì tốt quá, đa tạ tỷ!
Sương Nhã cười nắc nẻ, khua khua tay hàm ý “không có chi” với Hàn Phong. Thực chất năng lực luyện đan đối với nàng cũng chỉ là vỡ lòng, hôm nay lại được người ta nhìn với cặp mắt sáng như sao, cảm giác rất chi là tự mãn và cao hứng. Sau khi biết địa điểm Hàn Phong cư ngụ, cả hai vui vẻ từ biệt nhau, đợi sau khi đan thành nàng sẽ đến trao cho hắn.
Trời lúc này cũng đã quá trưa, Hàn Phong mang theo tâm tình thoải mái về An Cư Lâu dùng bữa rồi tiếp tục tu luyện, lòng háo hức chờ đợi ngày đan dược về tay.
***
Sau vài ngày cắm đầu tu luyện, Hàn Phong bắt đầu cảm thấy uể oải. Hiện vẫn chưa có tin tức của Sương Nhã, mặc dù biết đan dược không phải cứ ném dược liệu vào là ra ngay song bản thân hắn vẫn thấy nôn nóng không thôi, thực sự mong sao có ngay để thay đổi tốc độ tu luyện chán chê này.
Làm vài động tác thư giãn cơ thể, Hàn Phong tiếp tục rảo bước trên đường. Hôm nay hắn đi là có chủ ý từ trước, đó là tìm một cửa hàng xảo khí để xin vào làm việc cũng như bắt đầu rèn luyện tay nghề. Tinh thạch chỉ còn năm mươi lăm khỏa, hắn không thể nhởn nhơ ngồi không mãi, hơn nữa bản thân hắn cũng cần một lượng tài phú không nhỏ để có khả năng chi trả tiền đan dược sau này.
Hỏi thăm một hồi, cuối cùng Hàn Phong cũng tìm đến một tiệm xảo tượng nhỏ, tường xây bằng đá thô sơ. Sở dĩ hắn tìm một cửa tiệm nhỏ là để dễ được nhận việc, những nơi to lớn có danh có tiếng thì có lẽ cũng không đến lượt Hàn Phong xin vào học nghề. Mặc dù chỉ đứng bên ngoài, hắn cũng dễ dàng nhận ra nơi này nhiệt độ cao hơn bình thường rất nhiều. Bên trong có năm bệ rèn, than lửa rực hồng, nóng đến nỗi đổ mồ hôi hột. Lúc này, có ba đại hán lực lưỡng, lưng trần đang gõ búa “đang đang” vô cùng đinh tai nhức óc. Thấy Hàn Phong đến, một người tuổi tầm ba mươi, râu ria rậm rạp,làn da ngăm đen đình chỉ công việc mà bước đến hỏi thăm:
-Tiểu huynh đệ muốn mua ám khí hay nguyên liệu?
-Ta, ừm, ta đến đây để học nghề xảo tượng.
Đại hán nọ nghe vậy thì trố mắt ngạc nhiên, hắn đưa mắt quan sát Hàn Phong tới lui rồi cất tiếng cười sảng khoái:
-Hahaha, tiểu huynh đệ đừng nói chơi chứ. Chớ nghĩ xảo tượng đơn giản mà lầm, sản phẩm mà nghề này làm ra phần lớn đề rất nhỏ, yêu cầu về độ tinh xảo, tỉ mỉ và thời gian so với nghề rèn phải gấp mười lần. Nếu không thì thợ rèn cũng tiện tay làm rồi, đâu cần thiết phải ra đời cái chức nghiệp này.
Đoạn, hắn nghỉ một hơi rồi nói tiếp:
-Ta thấy tiểu huynh đệ trắng trẻo gầy gò, hẳn không phải là người quen lao động, tuyệt đối không chịu nổi gian khổ đâu, tốt hơn là nên bỏ ý định này đi.