Căn nhà rộng lớn không có chút không khí của mùa xuân, đối nó mà nói nơi này vừa chứa đựng mộng đẹp vừa bao hàm ác mộng, trong đầu lập ra thật nhiều giả thuyết "Anh đã thay đổi rồi?";"Anh có nỗi khổ riêng?";"Anh muốn ra ngoài thay đổi khẩu vị sau đó lại quay về?";"Anh có còn yêu mình không?"
"Em đang nghĩ gì vậy? Nước tràn ra ngoài rồi!" Liêu Tịch từ đằng sau ôm lấy nó dụi dụi đầu vào lưng nó.
Ấm đun nước quả thực chứa không nổi nữa, nước liên tục tuôn ra. Nó vội vàng tắt nước, đem bình tới chỗ nấu nước bật nút khởi động, một tiếng tít vang lên nặng nề, nó thở dài kéo vali lên phòng mặc kệ anh cứ ở đằng sau nó ôm chặt cứng.
Liêu Tịch cuối cùng cũng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, chờ lúc nó không chú ý liền hôn thật sâu, chiếc lưỡi mềm mại khuấy đảo trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi nó, chờ đến khi dưỡng khí sắp cạn kiệt anh mới luyến tiếc buông nó ra.
Liêu Viễn San nếu là ngày thường nhất định giận dỗi đỏ mặt trách anh nhưng tại sao hôm nay nó lại im lặng như vậy? Thậm chí còn đối anh mỉm cười, nụ cười không chút khí sắc nào.
"Em rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi, có được không?!" Liêu Tịch chau mày, hạ mình nài nỉ nó.
"Đừng miễn cưỡng, cũng đừng che giấu, em đều biết!"
"Em nói vậy là có ý gì?"
Nó xoay người đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ rồi đi tới phòng tắm, lúc khép cửa lại còn nói với anh một cậu "Nghỉ ngơi sớm một chút, "chúng ta" đều mệt mỏi rồi!"
Liêu Tịch không hiểu gì, ngồi xuống giường mở điện thoại lên định gọi cho thư ký bàn giao công việc.
Cuộc gọi nhỡ này là khi nào? Liêu Viễn San có gọi cho anh nhưng tại sao điện thoại lại không báo? Vào phần cài đặt xem lại một chút, ai đó đã bí mật chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh nữ nhân kia lúc ở trong Bar mấy đêm trước
- ----------Flashback------------
"Tôi đã có vợ rồi!"
"Mặc kệ vợ anh là ai, em nhất định đấu với cô ta tới cùng!"
"Vậy sao, chúc may mắn!"
- -------End Flashback---------
Lẽ nào là cô ta? Quả nhiên không thể xem thường nữ nhân, tâm địa thật khó lường, bên ngoài xinh đẹp ôn nhu nhưng trong tâm lại hoàn toàn khác, cô ta dám đùa giỡn như vậy anh cũng sẽ không nương tay.
Liêu Tịch đã hiểu ra vấn đề, anh vốn không muốn giấu nó nhưng sợ nói ra rồi nó sẽ lo lắng.
Anh mở cửa phòng tắm, tự nhiên bước vào trong bồn nước ngồi cạnh Liêu Viễn San khiến nó giật mình trợn mắt nhìn anh.
Đang trong lúc không hiểu gì Liêu Tịch lại tiến tới ngày một gần, giữ lấy vai rồi nhìn nó chăm chú.
"Anh... Anh..." nó ấp úng nói không nên lời, đôi mắt to tròn long lanh nước hướng anh đầy vấn ý.
"Đừng nói gì cả, chỉ cần nghe tiếng lòng của anh là được rồi!" anh ôm nó vào trong ngực thật chặt thật chặt, nó nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh, thân nhiệt ấm áp cùng với tiếng thở đều đặn của anh, hoài nghi trong lòng không phải đều tan hết mà chỉ còn lại rất ít.
"Anh biết em mệt mỏi, anh cũng biết em vốn đối anh không nhiều tín nhiệm, nhưng hiện tại xin em tin anh, một lần thôi có được không!"
Nó lắc đầu, đưa tay lên mặt chùi đi bọt nước và nước mắt "Em không có... Không hề muốn rời bỏ anh! Em chỉ muốn anh đừng chuyện gì cũng giấu em!"
"Ân, Bà xã, anh mấy hôm trước bị một nữ nhân làm phiền, cô ta chen ở giữa làm anh bị em hiểu lầm, còn cô gái lúc em gặp ở Tân Cương thật sự là đối tác! Anh trước nay đều là thật lòng với em!"
Liêu Viễn San khóc lớn, dụi đầu vào lòng anh, nó lấy hết can đảm nói ra lời trong lòng mình "Anh a... Tại sao hôm đó lại lớn tiếng với em như vậy, em thực sự rất sợ, sợ bị anh bỏ rơi, sợ anh thay lòng, hằng đêm khoont cách nào ngủ ngon, em rất buồn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, tên xấu xa này!" càng nói nó càng xúc động. Tay liên tục đánh vào ngực anh lực đạo như đang đùa giỡn, vì nó sợ anh đau.
"Anh xin lỗi! Lúc đó anh giống như bị ma nhập vậy, lớn tiếng với em rồi mới cảm thấy hối hận, nhưng mở lời thế nào cũng không nói được câu xin lỗi!"
Nó lắc đầu chủ động hôn môi anh, vụng về bắt chước hành động của anh, chưa đầy 5 giây sau đã bị đảo ngược tình thế, hai người cuồng dã quấn lấy nhau, chẳng bao lâu phòng tắm truyền đến âm thanh rêи ɾỉ kiều mị của nó, tiếng nước chạm vào sàn đá, còn có tiếng thân thể va chạm.
•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•|•
Liêu Viễn San mệt rã rời nằm trên giường quần áo cũng chưa mặc, Liêu Tịch cũng vậy, anh hạnh phúc nhìn nó, cười đến híp cả mắt, hai bàn tay đan vào nhau, anh đột nhiên nhìn cảm giác thiếu thứ gì đó
"Nhẫn cưới của em đâu?"
"Ân... Lúc ở nhà dì em tháo ra, sau đó quên mất!"
Anh có chút mất hứng nói "Tại sao em lại tháo ra? Lẽ nào em..."
Khoan đã, rõ ràng nó mới chính là người phải tức giận, là ai khơi mào chuyện này, nó giả vờ làm mặt giận chùm chăn qua đầu quay lưng về phía anh "Đều tại anh! Đều tại anh! Đều tại anh! Đều tại anh aaaa!"
Anh bật cười cùng nó chui vào chăn "Lần sau không cho phép em tháo ra nữa! Mà này, em có muốn chơi trò chơi không?"
"Em mệt rồi, anh tạm thời sang phòng Bảo Bảo hoặc phòng khách đi, ngủ ngon!" nó thẳng chân đạp anh xuống giường.
Quân tử không được cãi lời vợ, Liêu Tịch ấm ức ôm gối sang phòng Liêu Phong, vừa đặt lưng xuống liền ngủ, quả thực anh cũng mệt, biết thế đã không đùa như vậy, có lẽ bây giờ đã được ôm giai nhân vào lòng.
Liêu Phong ở nhà Dạ Nguyệt thật vui vẻ không hề nhớ tới cha mẹ, bé con thật hiểu chuyện, còn biết được người lớn còn nhiều "chuyện lớn" phải làm nên không khóc nháo làm nũng.
Đêm 30 âm lịch, Liêu Tịch, Liêu Viễn San và Liêu Phong cùng nhau đón giao thừa, qua năm mới anh phấn đấu đạt danh hiệu chồng ngoan cha tốt, toàn bộ đều răm rắp nghe theo lời nó. Liêu Viễn San ăn no ngồi yên cho anh hầu hạ, nhịn không được lên tiếng khen "Ông xã, anh thật giỏi, bất quá em vẫn chưa hài lòng!"