Hai ngày sau, theo dự định, chiếc xe SUV dừng tại một cửa hàng tạp hóa cách Dương thị 200m.
Ngọc Nhiên bước xuống xe, đi một mình tới Dương thị.
Cô bước vào đại sảnh công ty, tới phòng phỏng vấn sau khi hỏi được từ quầy tiếp tân.
Dương thị là một tập đoàn lớn có tiếng, điều đó không tránh khỏi việc có nhiều người đang "rình mồi".
Ở đây có hai mươi người chờ phỏng vấn, có vài cô gái thoa cả tầng son phấn dày cộm, nhìn mà thấy sợ.
Đi xin việc văn phòng chứ đâu phải đi làm người mẫu đâu? Như cô đây này, vẫn mặt mộc mà tới đây thôi.
Đan Ngọc Nhiên nghĩ thầm.
Có nhiều người nhìn cô vừa khỉnh khinh xen lẫn ghen tỵ.
Khinh bởi bộ đồ hàng chợ của cô, ghen tỵ bởi vẻ đẹp Tây Thi của cô.
Ngọc Nhiên không thèm để ý những ánh mắt soi mói xung quanh, cô cầm hồ sơ xem xét lại một chút.
Dù sao cũng là lần đầu cô đi phỏng vấn xin việc mà, phải chuẩn bị kỹ một chút a, không thể sơ xuất được.
Ngọc Nhiên chờ hoài chờ mãi rồi cũng có người gọi tên cô:
- Số 19, Đan Ngọc Nhiên.
- Có.
_ Ngọc Nhiên nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ cô thư kí.
Cánh cửa phòng mở ra, cô đi vào căn phòng tỏa nắng ấm áp nhưng cũng không kém phần nghiêm túc.
Có năm người trong ban phỏng vấn lần này, ba nam hai nữ.
Cô để ý thấy trong đó có hai lão đầu bói bụng bự và một người đàn ông trông cũng có vẻ dễ nhìn.
Anh ta ngồi chính giữa, mặt cúi nhẹ nhìn tập hồ sơ trước mắt, cô cũng không nhìn rõ mặt anh ta.
Cả năm người đều là những quản lý cấp cao của tập đoàn, trong đó có một người cô từng tiếp xúc qua - trưởng phòng nhân sự.
Cô gái ấy nhẹ giọng hỏi Ngọc Nhiên:
- Cô là Đan Ngọc Nhiên?
- Vâng, đúng vậy ạ.
Cô gái bắt đầu hỏi Ngọc Nhiên một số câu hỏi chuyên nghiệp cũng như những bài tập về công việc.
Không khí trong phòng cũng không căng thẳng như cô đã nghĩ trước đó.
Từng người từng người đều đã phỏng vấn cô, chỉ duy có một người ngồi chính giữa vẫn chưa mở miệng nói gì.
Thậm chí ngay cả cho cô một cái nhìn anh ta cũng keo kiệt.
Cô cũng không thắc mắc gì nhiều, đến khi những tưởng đã phỏng vấn xong thì anh ta đột nhiên nhìn thẳng vào cô mà hỏi:
- Đan tiểu thư có đảm bảo được trong quá trình làm việc tại Dương thị, cô sẽ không hậu đậu, đi đường mà không nhìn trước ngó sau chứ?
Ngọc Nhiên sững người khi nghe câu hỏi "ngàn vàng" của người ấy, sao anh ta lại hỏi gì kì vậy nhỉ? À mà khoan..
Sao cô cứ cảm giác anh ta quen quen vậy nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải..
Trời ạ..
Cô không nhớ nổi rồi.
Thấy cô không trả lời mà thất thần ra đó, anh chàng kia nhẹ hắng giọng:
- Hừm..
Đan tiểu thư thấy câu này quá khó sao?
Lúc này cô mới sực nhận ra mình đang làm gì nên vội vàng thu liễm cảm xúc.
Cô tất nhiên nghe rõ câu hỏi, mặc dù thắc mắc thật đấy nhưng vẫn mạch lạc trả lời:
- Tôi có thể đảm bảo nhìn trước ngó sau khi đi đường.
Nhưng còn việc người nào đó không nhìn trước ngó sau khi đi đường rồi va phải tôi thì tôi không chắc ạ.
_ Vừa nói cô chợt nhớ ngay ra người đã va phải mình hôm trước.
Trời ạ, anh ta sẽ không vì vậy mà trả thù cô chứ?
Các vị quản lý dù thấy lạ về câu hỏi không liên quan đến chuyên môn ấy, nhưng khi nghe cô trả lời như vậy thì cảm thấy rất có lý.
Nhưng duy một mình người ngồi chính giữa kia lại không nghĩ vậy.
Dương Gia Kiệt thấy cô gái này khá thú vị đó.
Anh là người có trí nhớ siêu tốt, tuy chỉ nhìn qua một lần nhưng cũng đủ để anh lưu lại trong não bộ.
Cô gái này hôm qua va phải anh đây mà.
Nghĩ vậy, anh liền gật đầu với một nữ giám khảo bên cạnh.
Cô ấy liền lên tiếng:
- Đan tiểu thư, cô cứ về trước a..
Chúng tôi sẽ thông báo cho cô sau.
- Vâng, cảm ơn.
Tôi xin phép.
_ Ngọc Nhiên nhẹ cúi người chào ban giám khảo rồi đi ra ngoài.
Cô thở phào nhẹ nhõm một cái, thế là cũng xong nhiệm vụ a.
Ngọc Nhiên đi tới đại sảnh thì nhận được điện thoại, cô bắt máy:
- Alo..
Đầu dây bên kia là anh trai của cô, không biết có chuyện gì mà cô lại cười tươi tới vậy.
À phải rồi, anh em họ vốn rất hòa hợp thương yêu lẫn nhau.
Hai người nói chuyện một chút rồi cúp máy.
Anh trai gọi báo với cô rằng anh sắp trở về rồi, cô rất vui a.
Ngồi trên xe, Ngọc Nhiên tưởng niệm về những ngày tháng vô ưu vô lo trước đây của mình.
Phải nói rằng, nếu không có anh trai cũng sẽ không có cô của ngày hôm nay.
Từ khi Ngọc Nhiên còn nhỏ ba cô đã qua đời vì gặp tai nạn giao thông.
Lúc ấy mẹ cô dù suy sụp tinh thần nhưng vẫn cố gắng chống đỡ sản nghiệp nhà họ Đan.
Thời gian ăn cơm còn chẳng có nói gì tới việc chăm sóc con cái tận tình.
Vì thế, lúc bấy giờ người quan tâm chăm sóc cô tận tình nhất chính là người anh trai vừa nói chuyện điện thoại với cô.
Đối với Ngọc Nhiên, anh không chỉ là một người anh trai mà còn là một người ba, người bảo vệ cô.
Còn nhớ hồi đi học, Ngọc Nhiên là hoa khôi của trường học trong nhiều năm liền, mọi sự chú ý đều dồn về cô.
Điều ấy khó tránh khỏi những đố kỵ xen lẫn ghen ghét của tụi con gái dành cho cô.
Có lần cô đã bị người ta bày trò nhốt lại trong phòng kho tại trường.
Nơi ấy gần như quanh năm không ai ghé qua, vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ.
Ngọc Nhiên hồi ấy mới 15 tuổi, tính cô vốn nhút nhát nên không kìm được sợ hãi.
Cô đã thu mình lại một góc mà khóc lóc, thân hình bé nhỏ run bần bật.
Cô không biết mình bị nhốt trong phòng kho bao lâu, khi tỉnh dậy thì cô đã ở nhà, đang chăn ấm nệm êm.
Thì ra anh trai cô đã dựa vào định vị trên di động của cô rồi tìm tới đó.
Sau chuyện ấy, anh trai đã trừng phạt bọn con gái đã hãm hại Ngọc Nhiên.
Bọn họ bị buộc thôi học, ai ai khi nghe tin cũng phải nín thở sợ hãi.
Phải biết đó là một ngôi trường danh tiếng tới mức nào, nếu bị đuổi học thì coi như tương lai họ chẳng còn gì cả.
Từ đó, không ai dám động tới Ngọc Nhiên dù chỉ là trong ý nghĩ.
Anh trai đã ra mặt bảo vệ cô, không chỉ mỗi lần đó mà còn rất nhiều, rất nhiều..
Ngọc Nhiên không thể nhớ nổi mình đã lần nào chưa ỷ lại vào anh? Bao năm qua cô thật sự đã sống dưới đôi cánh của anh thật lâu rồi, đã đến lúc phải tự vươn mình ra thế giới thôi.
Cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh nữa, mà cô muốn trở thành niềm tự hào của anh trai.
Ngọc Nhiên bất giác mỉm cười nhẹ.
Đúng, cô sẽ làm được, nhất định sẽ như vậy..