Nhất Niệm Chân Ái

Chương 37: 37




"Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ.

Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ.

Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu.

Thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về nhà.
Đến tối, nổi lên một cơn giông tố kinh khủng.

Mưa ào ào như xối.

Có tiếng gõ cửa lâu đài.

Lão vương thân chinh ra mở cửa.
Bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể.

Đầu tóc, quần áo nàng võng những nước và còn nhỏ giọt từ mũi xuống giầy nàng.

Nàng tự giới thiệu nàng là công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi.

Hoàng hậu nghĩ thầm:" Được, cứ để xem xem! ".


Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường.

Sau đó ngài đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước.

Đấy chính là cái giường dành cho công chúa.
Sáng ra người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không.

Nàng đáp:
- Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình mẩy.
Hoàng hậu bèn phán:
- Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.
Hoàng tử cưới nàng làm vợ và hai người sống bên nhau thật hạnh phúc."
- Tiểu Nhã, sao còn chưa ngủ thế? Cô cô kể truyện không hay sao? _ Ngọc Nhiên buồn rầu nhìn cô bé đang mở to đôi mắt đen láy nằm trong lòng mình.

Đây là câu chuyện thứ 3 cô đọc rồi, vậy mà con bé vẫn không chịu đi ngủ.

Cũng đã hơn 9 giờ tối rồi, trẻ con không nên thức khuya nha!
- Cô cô, tiểu Nhã chưa buồn ngủ ạ.
- Tiểu Nhã phiền lòng chuyện gì à?
- Con thích dì xinh đẹp lắm, nhưng lại phải chia tay mất rồi a..

_ Tiểu Nhã bẹp miệng trả lời.
- Tiểu Nhã ngoan ngủ đi, hôm khác cô cô dẫn con đi gặp dì xinh đẹp và tiểu Khải có được không?
- Thật a?
Nhận cái gật đầu của Ngọc Nhiên, Tiểu Nhã liền không lâu sau ngủ ngon lành.

Mặt người nào đó đen lại, đây mà là chưa buồn ngủ sao? Hừ, con bé tinh ranh.

Tiểu Nhã thực chất là buồn ngủ chết đi được, nhưng vì muốn Ngọc Nhiên hứa sẽ dẫn đi gặp dì xinh đẹp nên phải cô chống mắt nhìn lên trần nhà.

Con bé xấu tính giờ như thiên thần nằm gọn trong lòng Ngọc Nhiên mà an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Đưa tay vén vài cọng tóc trên trán tiểu Nhã, Ngọc Nhiên yêu thương mỉm cười.

Tiểu Nhã của cô cô ngủ ngon nha! Con ngoan của mẹ!
* * *
Đang bận rộn phơi đồ bên ngoài ban công thì điện thoại Ngọc Nhiên vang lên.


Cô tùy tiện lau khô tay rồi tiếp:
- Alo!
"Đan Ngọc Nhiên, cô làm ăn như vậy mà được sao? Nói nghỉ là nghỉ, vậy dự án của chúng ta thì tính sao? Cô tính đem con bỏ chợ đấy à?" Người bên kia vừa thấy Ngọc Nhiên bắt máy liền nói một thôi một hồi.
- Tiến sĩ Lâm đấy à..

Anh sao có thể nói khó nghe vậy chứ? Tôi chỉ là người trung gian kí hợp đồng với anh thôi, mọi chuyện còn lại với tôi nửa xu quan hệ cũng không có! Anh đừng không có chuyện gì làm rồi chạy đến trút giận lên tôi nhé! _ Ngọc Nhiên bực mình trả lại cả vốn lẫn lời cho Lâm Thiên Vũ.

Mới sáng ra anh ta bị gì mà gọi điện thoại mắng cô như mắng con vậy chứ?
Lâm Thiên Vũ lúc này mới phát hiện mình đúng là đã hơi quá đáng.

Lần đầu tiên anh mất kiểm soát nà nổi giận chỉ vì việc nhỏ như vậy.

Không hiểu nổi mình nữa.

Thế nhưng việc Đan Ngọc Nhiên nghỉ việc ở Dương thị khiến anh có cảm giác thật lạc lõng.

Cô ấy đi rồi, không thèm quan tâm đến cảm xúc của mình sao?
"Cô Đan, vừa rồi tôi hơi mất kiềm chế, xin lỗi cô nhé! Nhưng sao cô nghỉ việc cũng không báo một tiếng chứ? Công việc tôi đang làm với cô giờ phải làm với người khác thì thật không biết nói sao."
- Tiến sĩ Lâm, anh thông cảm nha, tôi vì một số lý do nên không thể làm việc ở Dương thị nữa.

Công việc tôi cũng đã bàn giao lại cho đồng nghiệp rồi, anh yên tâm, cô ấy là một người có tài, nhất định sẽ không khiến anh thất vọng a.

_ Giọng Ngọc Nhiên dịu xuống, nghĩ đến việc mình đem con bỏ chợ như vậy cũng thật đáng trách.

Lâm Thiên Vũ này là mình dùng đến cả khổ nhục kế mời về.


Giờ bỏ lại mình anh ở đó thật..
"Tôi.."
"Thiên Vũ.."
Ngọc Nhiên nghe thấy âm thanh mềm mại, dịu dàng vang lên ở đầu dây bên kia.

Cô trợn mắt nhướng mày, tên mọt sách này vậy mà cũng không phải dạng vừa nha.

Mỹ nhân lúc nào cũng kề kề, hừm..
"Xin lỗi tôi có chút việc, mình nói chuyện sau nhé!"
Ngọc Nhiên nhìn màn hình điện thoại tối đen mà thẫn thờ.

Anh ta như vậy mà cũng chột dạ à? Đúng là không làm được chuyện gì sáng sủa.

Cơ mà sao giọng nói của vị mỹ nhân kia cô nghe quen quá.

Đó..

Đó không phải giọng của Nhạc Hiểu Phi sao? Aha..

Sao cô lại quên mất việc hai người này có quan hệ chứ? Đúng là cá mè một lứa, chẳng ai tốt đẹp!.