Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 212: 212





Đúng là người cảnh sát giao thông đó!
Đúng là giữ lời hứa ghê!
Nếu đã vậy thì cô cũng không cần ngại nữa, thoải mái lên xe.
Cảnh sát giao thông kia rất tận trách mà lái xe đến đồn công an.
Đồng Nhất Niệm thấy buồn bực: "Tôi nói này anh cảnh sát, tôi vi phạm luật giao thông thì chẳng phải anh nên đưa tôi đến đội cảnh sát giao thông sao? Tại sao lại đến đây?"
Người cảnh sát giao thông chủ động mở ửa xe cho cô: "Lãnh đạo chỉ đạo nên tôi chỉ có thể làm theo thôi."
Được rồi, lãnh đạo bây giờ cũng quản kĩ thật đấy.
Bụng cô đầy ngờ vực mà đi theo cảnh sát giao thông lên tòa nhà văn phòng.
Cảnh sát giao thông mời cô vào trong một văn phòng khá trống, bảo cô chờ một chút rồi đóng cửa lại.
Cô cảm thấy càng kì lạ hơn.

Lẽ nào mời cô đến đây để giáo dục sao? Lẽ nào đồn cảnh sát bây giờ rảnh rỗi đến thế sao? Lại giáo dục cho một mình cô sao?
Vài phút sau, việc kì lạ hơn nữa đã xảy ra, người cảnh sát giao thông đó lại quay lại, còn thật sự mang cơm đến cho cô nữa.
Cô ngạc nhiên, đây là đãi ngộ gì vậy?
Chỉ thấy cảnh sát giao thông mang cơm đến trước mặt cô, sau đó hành lễ: "Cảnh sát giao thông đại đội một, Điền Hiểu Thần vì cô phục vụ, mời dùng cơm."
Đồng Nhất Niệm hoàn toàn ngỡ ngàng, nhìn thức ăn trước mặt mà ngây người.
Việc đầu tiên cô nghĩ đến là bữa trưa này miễn phí sao? Nếu phải thì sao có thể thịnh soạn như vậy chứ? Canh gà, lại còn có canh gà nữa.

Hơn nữa vừa ngửi là biết đây là mùi canh gà ta chính tông nóng hổi xông vào mũi, làm cho sâu đói trong bụng cô muốn chui ra hết luôn.

Cô lén lút nuốt một ngụm rồi hỏi: "Cái này..

là miễn phí sao?" Đừng có chơi cô đấy.
"Đúng vậy! Mời dùng!" Người cảnh sat giao thông tên là Điền Hiểu Thần nói xong liền đi ra.

Lúc ra khỏi cửa còn mang theo nụ cười như có như không.
Đầu Đồng Nhất Niệm xoay lại, sao trên đời lại có chuyện tốt vậy chứ? Nếu như mỗi ngày đều có bữa trưa miến phí thịnh soạn như thế này thì chắc là cô sẽ ngày nào cũng phạm luật để vào đồn mất.
Nếu như đây không phải là đồn công an thì cô thật sự sẽ nghi ngờ người ta bỏ thuốc trong thức ăn đấy.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Nhưng..
Kệ đi, ăn xong rồi nói vậy, không thể ngược đãi đứa con trong bụng được! Binh đến tướng chặn, nước đến thì lấp đất, những gì phải đến thì vẫn sẽ đến thôi, có muốn trốn cũng không được!
Cô cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không hề làm khách mà tự ăn đến no căng, bữa ăn miễn phí mà, phải ăn cho bõ chứ.
Nhìn đông hồ thì thấy thời gian đã trôi qua nửa tiếng rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.

Lúc này cảnh sát giao thông chắc là đã tan làm rồi nhỉ? Lẽ nào để mặc cô một mình ở đây sao? Hay là cô cứ đi về nhỉ?
Đang nghĩ như vậy thì cửa lại mở ra, người đứng ở cửa đó..
Trái tim cô vào thời khắc đó như ngừng đập.
Anh đã nói là anh sẽ quay lại nên cô có chuẩn bị tâm lí rồi, cũng tưởng tượng vô số lần về cảnh họ gặp lại nhau, khi đó bản thân phải dùng tâm thái như thế nào để đối mặt với anh? Nhưng có tưởng tượng cả ngàn vạn lần thì cũng không bằng hiện thực tàn nhẫn.


Cô vẫn không thể nào tránh được việc trái tìm ngừng đập một giây vì người này.

Mà nhiều giây sau đó trái tim sẽ hoàn toàn ở trong trạng thái bị trở ngại, sẽ đập loạn lên.
Nếu như không có thù hận trước đó, nếu như cô chưa từng quen biết anh thì cô sẽ lại rung động vì người đàn ông đang đi về phía cô lúc này.
Sao anh lại có thể vẫn..

đẹp trai đến vậy chứ?
Mới cắt tóc nên tóc còn ngắn, mai tóc đen đen chân tóc, làm cho ngũ quan của anh càng lộ ra vẻ tinh xảo hoàn mĩ, ánh mắt cũng rất sáng sủa, rực rỡ, điều duy nhất khác với trước đây là anh mặc đồng phục cảnh sát.
Thật ra khi cô còn là thiếu niên cũng từng bị hấp dẫn bởi đồng phục cảnh sát.
Anh trước mặt lúc này mặc một bộ cảnh phục màu xanh thẫm, quân hàm màu bạc trên vai làm tăng thêm đường nét anh tuấn nghiêm nghị như được điêu khắc của anh, càng thêm vẻ đàn ông hơn so với mặc đồ tây trước đây.
Thời khắc đó giống như một loạt chuyện xưa cũ đang diễn lại một lượt vậy, cô hốt hoảng nhận ra bản thân lúc đầu sao lại dễ dàng nhận lời cầu hôn của anh như vậy.

Thật ra khi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thì đã bị anh làm cho chìm đắm vào trong ánh mắt đó rồi.

Có thể là vì vẻ đẹp tuyệt sắc của anh, cũng có thể là vì ánh mắt sáng chói khi anh cứu cô, cũng có thể là không vì lí do nào cả mà chỉ là vì anh xuất hiện đúng lúc bên ao đầy hoa sen thôi.
Giống như ngày hôm nay vậy, anh mặc cảnh phục mà cô thích từ nhỏ xuất hiện trước mặt cô, sự bất ngờ này giống như lần đầu gặp vậy.
May là cô còn không mau quên đến mức đó.


Những nỗi đau, sự tức giận, oán hận vẫn còn rất rõ ràng trong đầu cô, vết thương chỉ mới kết vảy thôi, cô không muốn lại khơi lên, không muốn tiếp tục toàn thân đẫm máu nữa.

Thế nên cô nhẹ nhàng tự an ủi mình, còn có gì mà không thể đối mặt nữa chứ?
Vì vậy tay đang nắm chặt thành quyền của cô đang được ra lệnh phải từ từ thả lỏng ra, trái tim đang đập liên hồi cũng đang cố gắng hồi phục lại tiết tấu bình thường, cô ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh đối mặt với người trước mắt này, cô không nói gì, lấy tĩnh chế động.
Nhưng cô đã quên mất một việc, so về việc tỏ vẻ lạnh lùng, trầm lặng thì người trước mặt này còn giỏi hơn cô rất nhiều! Anh lại ngồi xuống trước mặt cô rồi lấy ra một tập tài liệu gì đó để xem, cũng không nói gì cả.
Đúng vậy, anh hiểu rõ tính cách của cô, biết là cô sẽ không chịu được im lặng quá lâu.
Được rồi! Cô không đọ với anh nữa, cô cũng không thể hao tốn sức lực được! Nhưng cô sẽ không nổi cơn thịnh nộ nữa! Cô suy nghĩ một lúc rồi dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói: "Cảnh sát Lục, xin hỏi lúc nào có thể trả lại bằng lái cho tôi?"
Anh cuối cùng cũng ngước mắt lên, đặt tài liệu xuống, dáng vẻ như đang làm việc công: "Bà Lục, theo quy định thì chúng tôi sẽ phải giữ bằng lái của cô một tháng."
Bà Lục sao? Anh uống nhầm thuốc hay là quá mau quên đây? Họ đã ly hôn rồi mà!
Cô lạnh lùng, dùng ngữ khí nhàn nhạt như anh trước đây: "Cảnh sát Lục, xin hỏi anh đang nói chuyện với tôi sao?"
Anh ngạc nhiên, nhìn xung quanh: "Lẽ nào vẫn còn có người khác ở đây sao?"
Sao anh lại có thể không biết xấu hổ đến vậy chứ?
Anh đang muốn làm gì đây? Chọc tức cô sao? Anh dám chắc là cô sẽ nổi giận sẽ lên cơn nên mới chọc giận cô như trước đây vậy sao?
Nhưng lần này anh đã sai rồi!
Cô mím môi, vẻ như không liên quan gì đến mình: "Cái này..

Thật sự có thể có chứ."
Anh nhếch mày theo thói quen, không rõ đúng sai mà bắt đầu tuyên bố: "Bà Lục, vì cô đã vi phạm luật giao thông, lúc này lại đang là giai đoạn xử phạt nghiêm minh nên tôi không thể nể tình riêng được, theo quy định sẽ bị giam bằng một tháng, và tham gia lớp tập huấn học tập một tháng, tám giờ tối mỗi ngày, lớp tập huấn sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm khắc nên không ai được vắng mặt, nếu ảnh hưởng đến kiểm tra thì sẽ không trả lại bằng lái."
Cái gì cơ? Giam bằng thì giam bằng đi lại còn phải tham gia lớp tập huấn nữa sao? Quy định gì vậy chứ? Cô tuyệt đối nghi ngờ cái quy định này có vấn đề!
"Sao tôi lại chưa bao giờ nghe đến quyết định này?" Vì tức giận nên cô đã bỏ qua mất xưng hô bà Lục.
"Quy định mới nhất!" Anh lười biếng ném tài liệu lên bàn.
Cô lấy lật ra xemm là tài liệu sáng nay mới ra lò.

Đây có thể dùng hai chữ "xúi quẩy" để giải thích được không?
"Cảnh sát Lục, tôi thật sự rất bận, sao anh có thể đừng chỉnh tôi như vậy có được không hả?" Cô ném tài liệu xuống bàn.
Vẻ mặt của anh rất đứng đắn: "Bà Lục nói gì vậy chứ? Xin đừng có làm nhục nghề nghiệp của tôi."
"Đúng thế, nghề nghiệp của anh rất cao quý! Cao quý đến mức vì tín ngưỡng của mình mà có thể bán thân lên giường với người khác cơ mà!" Cô tức giận bản thân lúc sáng đầu óc chắc bị hỏng mới đi làm ra việc quay đầu trái quy định.

Lục Hướng Bắc e là đã ôm cây đợi thỏ sẵn rồi, đợi con thỏ ngốc là cô mà thôi! Lục Hướng Bắc ơi là Lục Hướng Bắc, sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi vốn là định lạnh lùng gặm nhấm thù hận, dìm khói thù hận xuống nước rồi vậy mà sao anh lại còn đến châm ngọn lửa tức giận của tôi lên làm gì chứ?
Cô cảm thấy cô và anh lại bắt đầu đi trên còn đường chung sống trước đây, anh trầm ổn còn cô thì nóng tính, anh ngồi nhìn gió mây còn cô thì nhảy nhót không ngừng.
Không, đây không phải là những gì cô muốn.
Bình tĩnh! Cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, nếu như có thể rút lại lời vừa nói thì cô nhất định sẽ cắn.
Anh quả nhiên là vẫn bình tĩnh lặng lẽ, không một gợn sóng nào nổi nên trong mắt mà chỉ nói: "Lớp tập huấn bắt đầu từ tối mai, hôm nay em có thể về rồi, tất nhiên nếu như em muốn tiếp tục ở lại đây thì chúng tôi cũng sẽ không đuổi em đi đâu."
Gì vậy chứ? Nghe như là cô muốn ở đây lắm vậy!
Cô đứng lên đi ra ngoài.
"Bà Lục, từ đồn ra ngoài cũng mất một đoạn đường, xe taxi không được phép vào, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, tôi có thể gọi người đưa cô đi." Anh không nhanh không chậm từ tốn nói phía sau cô.
Đưa em gái anh ấy.
Dưới cơn tức giận suýt nữa thì cô bộc phát ra mấy lời thô lỗ, nhưng may là mồm vẫn ngậm tự chặt, cô tự nói với bản thân đừng nóng giận.
Sau đó cô nhã nhặn đáp lại: "Vậy thì cám ơn, nhưng xin anh hãy chú ý xưng hô, tôi họ Đồng! Bà Lục gì đó anh cứ giữ lại để gọi người khác đi!"
Đưa thì đưa, chỉ cần không phải là anh ta đưa cô đi là được, dù sao cũng là anh ta kêu người đưa cô đến đây mà, không phải sao? Ai mà tin bị mời đến đồn lại còn có gà có vịt để ăn chứ?
Buồn bực là chìa khóa xe của cô bị Điền Hiểu Thần lấy mất rồi chứ không thì dù cô không có bằng lái cũng sẽ tự lái xe về, dù sao mình cũng bị giam bằng một tháng rồi, còn cần để ý thêm hai tháng nữa sao!
Anh lịch sự mở cửa cho cô, vẻ mặt cười như không cười của anh dường như lại xuất hiện: "Quen rồi nên nhất thời không sửa được, bà Lục, à không, cô Đồng, đại nhân đừng tính toán với tiểu nhân!"
"Vậy cảnh sát Lục định mất bao lâu để sửa đây?" Đồng Nhất Niệm đi ra khỏi cửa thì vừa hay gặp phải một cảnh sát.
Cảnh sát đó nhìn hơi quen, chính là người buổi sáng từ trên xe việt dã đi xuống, anh ta nhìn thấy Lục Hướng Bắc thì vô cùng cung kính mà gọi: "Cục trưởng Lục.".