Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 221: 221





Ngũ Nhược Thuỷ.
Chỉ thấy cô ta đi từ phòng khám ra, hình như còn đến sớm hơn cả mình.
Cô ta cũng đến khám ở khoa sản sao? Đồng Nhất Niệm thấy hơi kì lạ.
Ngũ Nhược Thuỷ nhìn có vẻ rất yếu, mặt rất trắng, cả người như gầy đi rất nhiều, hơn nữa, mắt sưng húp, hình như mới khóc, sắc mặt vô cùng tiều tuỵ.
Cô ta cúi đầu, trong tay cầm di động, dường như đang không ngừng gửi tin nhắn, tay khác vẫn đang nắm chặt giấy xét nghiệm.
Không biết vì sao tự nhiên cô ta khóc lớn, cũng không gửi tin nhắn nữa, ngẩng đầu lên thì mặt đầy nước mắt cũng vừa hay nhìn thấy Đồng Nhất Niệm.
Cô ta hơi ngây người rồi lau nước mắt đi về phía Đồng Nhất Niệm.
Bỗng nhiên Đồng Nhất Niệm ngồi ngay ngắn lại, lấy túi che bụng mình, đồng thời liếc mắt nhìn giấy xét nghiệm của Ngũ Nhược Thuỷ, hai chữ khá nổi "dương tính" rơi vào mắt cô.
Cô ta mang thai sao?
Ngũ Nhược Thuỷ đứng trước mặt cô, cố nặn ra một nụ cười có lẫn với nước mắt, trong mắt là vẻ thống khổ và oán hận: "Cô cũng mang thai sao?"
Cô ta dùng từ "cũng" có nghĩa là cô ta đang nói cho cô biết cô ta cũng có thai rồi.
Đồng Nhất Niệm cũng không trả lời thẳng mà chỉ mỉm cười, giữa hàng lông mày hiện lên sự kiêu ngạo tự nhiên, đây chính là thói quen của cô, hình như cũng không thể sửa được khi có khả năng gặp phải nguy hiểm, vỏ bọc kiêu ngạo chính là cách đầu tiên để cô bảo vệ mình: "Chúc mừng cô."
Trên mặt Ngũ Nhược Thuỷ không hề có chút nào vui mừng, mà chỉ cười lạnh trong đau thương: "Đứa bé là của ai vậy?"
Đồng Nhất Niệm không ngờ là cô ta sẽ hỏi việc này nên hơi sững sờ rồi lại cười và nói: "Cô không nên quan tâm vấn đề này mới đúng, không bằng cô hãy quan tâm đến đứa bé trong bụng mình đi." Cô cuối cùng cũng nhịn không nói ra những lời tiếp theo.

Vốn muốn nói là không bằng cô hãy quan tâm đến ba đứa bé trong bụng mình là ai thì hơn.
"Là Lục Hướng Bắc sao?" Ngũ Nhược Thuỷ mặc kệ sự chế giễu của cô mà lại hỏi ngược lại.
Cô cảm thấy Ngũ Nhược Thuỷ đúng là ngang ngạnh, con của cô với ai thì có liên quan gì đến cô ta chứ?

Cô ta đâu có quan tâm vậy đâu? Cô cũng hỏi ngược lại: "Phải thì sao? Mà không phải thì sao chứ?"
Ngũ Nhược Thuỷ cũng không phản ứng quá mạnh như cô tưởng chỉ cười đau khổ, nụ cười đầy đáng thương: "Tôi chỉ là không hiểu, tôi rốt cuộc thua kém chị ở chỗ nào? Không xinh đẹp bằng chị, không thông minh bằng chị hay là học lực không bằng chị sao? Nếu như trước đây thì chị hơn tôi là có gia thế tốt nhưng hiện tại thì chị có khác gì tôi chứ? Tại sao chị lại vẫn có thể có được nhiều thứ như vậy? Bao gồm cả đứa bé của chị xuất hiện chắc cũng đều được mọi người mong đợi nhỉ? Còn một người không thua kém gì chị là tôi thì tại sao vẫn luôn không có được gì cả?"
Câu hỏi của Ngũ Nhược Thuỷ đang hỏi cô nhưng thực ra là đang tự hỏi bản thân cô ta nên cũng không cần Đồng Nhất Niệm trả lời.

Cô ta chỉ cần phát tiết những bất bình trong lòng mình ra mà thôi.
Từ trong lời nói của cô ta, Đồng Nhất Niệm cũng có thể đoán ra được phần nào.

Nếu như bình thường thì một người sắp làm mẹ sao lại không vui chứ? Dù là chính bản thân cô, một người phụ nữ đã li hôn, một người mẹ đơn thân nhưng vẫn tràn đầy mong đợi đối với đứa bé.

Còn Ngũ Nhược Thuỷ buồn bã như vậy thì có thể thấy được đứa bé này không có một "người ba bình thường" rồi.
Cô thông minh không nói gì thêm, không tiện bình luận gì cả.
Quả nhiên Ngũ Nhược Thuỷ chỉ nhìn bụng mình với vẻ đầy căm ghét, di động trong tay cô ta bỗng nhiên rung lên.
Ngũ Nhược Thuỷ vừa nhìn thấy số gọi đến thì đôi mắt đầy nước mắt lập tức ánh nên sự vui mừng, cũng không thèm nói nhiều với Đồng Nhất Niệm nữa mà đi ra chỗ khác nhận điện thoại, nước mắt tủi thân lại rơi ra: "A lô, em tưởng là anh sẽ không đến..

Anh đang ở đâu..

Em sẽ đến ngay.."
Đồng Nhất Niệm cũng không có hứng muốn biết người đầu bên kia là ai, nghe thấy y tá gọi tên mình thì liền đi vào phòng khám.
Bác sĩ làm kiểm tra xong thì nói với cô là em bé rất khoẻ mạnh, đây chính là việc làm cô vui nhất.

Thật ra cô rất muốn biết giới tính của con nhưng bây giờ vẫn chưa nhìn ra, dù có nhìn được thì về nguyên tắc bác sĩ cũng sẽ không nói.
Muốn biết giới tính chính là vì trong lòng rất mong chờ.
Cô hi vọng đứa bé là con trai.
Không phải vì trọng nam khinh nữ mà vì ba cô vẫn luôn muốn nhà họ Đồng có con trai.

Hơn hai mươi năm trong cuộc đời mình cô vẫn chưa làm được việc gì làm cho ba cô vui nên rất muốn hoàn thành nguyện vọng này của ba cô.
Hơn nữa cô cảm thấy con gái giống cô, giống Giai Mi, giống Ngũ Nhược Thuỷ, hay rất nhiều phụ nữ khác trôi nổi trong cuộc sống và tình cảm thì dễ bị tổn thương hơn là con trai.

Dù cô có muốn thừa nhận hay không thì phụ nữ trong xã hội vẫn luôn ở thế yếu.

Thế nên sinh một đứa con trai thì có ngã hay đánh cũng không sợ nhưng nếu là con gái thì cô sẽ xót lắm.
Khi cô đi ra từ chỗ bác sĩ thì thời gian vẫn còn sớm, buổi chiều cũng không có công việc gì nên đã tranh thủ được nửa ngày nhàn rỗi.

Cô nghĩ hay là dứt khoát lười biếng một lần đi mua sắm đi, đã lâu không đi mua sắm rồi.
Cô đang đứng ở cửa chờ xe thì có một chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống là gương mặt tươi rói của Hạ Tử Tường: "Niệm Niệm, lên xe đi, anh đưa em đi!"
Anh ta không xuống xe mở cửa xe cho cô mà chỉ ngồi trong xe gọi cô, ngữ khí ngắn gọn dứt khoát.
Cảm giác như vậy lại khá thoải mái, bớt đi phần xa cách khách khí, ví dụ như khi cô ở cùng Khang Kỳ và Kiệt Tây, họ cũng không cố ra vẻ quý ông để mở cửa xe cho cô, việc này không hợp để làm với những người bạn thân.
Hạ Tử Tường cũng có thể xem như là bạn cũ sao?

Ít nhiều thì cũng được xem là có quen biết.
Cô tự mở cửa rồi lên xe, trong xe có mùi thơm thoảng thoảng của nước cạo râu đàn ông từ trên người Hạ Tử Tường, một mùi rất tươi mát thoải mái, là kiểu mà cô thích.

Nhưng Lục Hướng Bắc hình như không phải loại hương này, cô cũng không biết là anh dùng loại nào, có thể giống như người nào đó đã nói, cô chưa từng quan tâm để ý đến anh.
Hừ, nếu đã vậy thì bây giờ chia tay là lựa chọn tốt nhất.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hạ Tử Tường phát hiện ánh mắt cô lại ngao du đi tận đâu rồi.
Cô cười, sắc mặt hơi ửng hồng, thói quen này vẫn chưa sửa được, vẫn cứ bất ngờ vô tình lại nhớ đến Lục Hướng Bắc.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay ánh nắng rất đẹp nên muốn đi mua sắm."
"Vậy sao? Vừa hay anh cũng đang định đi mua ít đồ, nhưng đàn ông ấy mà thường không có sở trường mua sắm, em cho anh lời khuyên nhé?" Được rồi, thật ra anh ta không cần mua gì cả.
"Được thôi!" Đồng Nhất Niệm vui vẻ đồng ý, cũng không hỏi Hạ Tử Tường sao lại xuất hiện ở đây.
Sau khi xe bọn họ rời đi thì đằng sau xuất hiện một bóng người vẫn nhìn theo hướng họ rời đi, hai tay vẫn còn cầm mấy tờ giấy xét nghiệm bị xé nát.
Hạ Tử Tường lái xe đến trung tâm thương mại, người rất đông nên anh ta cẩn thận ở bên cạnh bảo vệ cô, tránh cho cô bị người khác va vào, hành động tỉ mỉ này được Đồng Nhất Niệm ghi nhận.
"Em muốn mua gì?" Hạ Tử Tường hỏi cô.
"À..

Muốn mua chút quần áo và giày cho em bé." Cô nhớ lại thời gian trước Lục Hướng Bắc mang về nhà nào là túi to túi nhỏ, chỉ thiếu nước dọn cả trung tâm thương mại về nhà nữa thôi.

Nhưng những thứ đó đều bị cô khóa trong phòng em bé, phòng em bé đã trở thành một cấm địa, cô sẽ không bao giờ vào phòng đó nữa nên tất nhiên là cũng sẽ không dùng những thứ anh mua.
"Vừa hay anh cũng muốn mua quà cho con chị gái anh, em đi chọn cùng anh đi?"
Hừm..

Nếu như Đồng Nhất Niệm nói muốn mua quần áo cho mình thì chắc là anh ta sẽ mua quần áo cho chị gái.


Nếu như cô nói mua quần áo nam thì anh ta sẽ nói là mua áo khoác cho mình.
"Được, vậy thì đi thôi! Đồ của mẹ và em bé đều ở bên kia!" Cô đi về phía thang máy.
Thật ra mua quần áo cho em bé bây giờ còn hơi sớm nhưng đây chỉ là một kiểu tâm trạng thỏa mãn mà thôi.

Nhìn những thứ quần áo giày dép nhỏ bé siêu đáng yêu kia làm cho mọi phiền não đều tan biến hết, dường như có thể cảm nhận được âm thanh dần dần lớn lên của em bé trong bụng vậy, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ của con đang nhe miệng chưa mọc răng ra cười với mình vậy.

Trên mặt cô bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng, nụ cười mà chỉ người làm mẹ mới có.
Vốn trong giỏ hàng cô cũng có hàng đống, khi mua bản thân cô cũng cảm thấy hơi quá nhưng đúng là cái gì cũng muốn mua.

Xin tha lỗi cho cô đi, có phải người sắp làm mẹ nào cũng đều như vậy không?
Không cười nữa mà lặng lẽ để lại những thứ không cần thiết.
Hạ Tử Tường thấy vậy lại nhặt lại những thứ đó: "Thích thì mua đi! Em có biết bây giờ em và em bé có tâm linh tương thông không, em thích chính là em bé cũng thích, em bé trong bụng em cũng có cảm giác đấy, đừng để đứa bé cảm thấy mẹ nó là người keo kiệt, bỏ lại hết những thứ em bé thích chứ!"
Đồng Nhất Niệm bị lí luận của anh chọc cho cười thành tiếng, được rồi, mua thì mua vậy! Cũng chỉ là mấy đồ chơi thôi mà, cô tự nhiên sờ bụng mình mang theo nụ cười hài lòng.
Cuộc sống như vậy thật ra đã làm cô rất hài lòng rồi.
Người bán hàng cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện liền cười nói: "Ngài đây thật thú vị, phu nhân thật có phúc khí, có một ông xã yêu thương mình như vậy."
Ông xã sao?
Đồng Nhất Niệm ngẩn người rồi lại cười và giải thích: "Không phải, cô hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là ông xã của tôi đâu."
"Vậy sao, xin lỗi, thật ngại quá!" Người bán hàng đỏ mặt khó xử.
Hạ Tử Tường nghe thấy xưng hô này cũng ngẩn người, có một cảm giác kì lạ tấn công vào trái tim làm cho trái tim cảm thấy ấm áp, ấm áp đến mức làm cho anh ta không nhịn được mà cười tươi, cũng bỏ qua lời giải thích phía sau của Đồng Nhất Niệm..