Nhìn đôi má vốn trắng bệch giờ ửng đỏ vì kích động của Vương Tư Viễn, Mạnh Kỳ bật thốt: “Vượt ra ngoài tầm kiểm soát? Vậy ngươi có tính ra được cái thuyền ta mới đi nhờ thuộc thế lực phương nào không?”
Vương Tư Viễn lại ho khan mấy tiếng, áp cơn bệnh xuống, tựa cười tựa không: “Ngươi muốn từ chỗ ta lấy thông tin về họ?”
“Ha ha.” Mạnh Kỳ cười gượng.
Vương Tư Viễn trịnh trọng lấy thẻ tính ra ném xuống bàn cờ, sau đó cầm từng thẻ tính lên, miệng mấp máy định.
“Hư......” đột nhiên hắn kêu lên, quay sang nhìn Mạnh Kỳ,“Thân thể thiếu hụt lại được bù lại......”
“Thế mà cũng tính ra được......” trong lòng Mạnh Kỳ lạnh toát.
Vương Tư Viễn cười: “Là người của Chỉ Hư sơn.”
“Chỉ Hư sơn...... một trong ngoại đạo lục sư truyền thừa?” Mạnh Kỳ mơ hồ từng nghe thấy ở Thiếu Lâm.
Vương Tư Viễn gật đầu: “Nghe đồn trước khi Phật Tổ chứng đạo, từng có sáu người cùng người nghiên cứu đạo lý trời đất, sau đó vì quan điểm khác nhau, mỗi người đi một ngả, Phật Môn gọi họ là Ngoại đạo lục sư.”
“Bọn họ tuy ai giữ ý nấy, nhưng cuối cùng đều trở thành bậc đại năng thời Thượng Cổ, truyền lại đạo thống, Vật vật giai vật, Chân thật không giả Chỉ Hư sơn, Trời sinh mệnh cách, hết thảy chú định Tà Mệnh phái, Vấn Thân phái vân vân, tóm lại, lục phái này quan điểm đều rất thú vị, đáng để nghiên cứu.”
Mạnh Kỳ gật đầu, thì ra là Ngoại đạo lục sư truyền thừa, hèn gì có quen biết với Phật Tổ, nhận ra được Phật tiền thanh đăng.
Nhưng thanh đăng của mình là lấy được từ thế giới Tây Du, Phật tổ họ biết phải là Phật tổ của chủ thế giới mới đúng chứ?
Vương Tư Viễn lại nhìn xuống bàn cờ: “Ngoại đạo lục sư truyền thừa thích đi tìm hiểu con đường của mình, không thích liên lụy tới giang hồ, ngươi đừng cố cưỡng cầu.”
“Ngươi có thể rời đi, không cần cố ý trốn, ngày mai ‘Khiếp sợ Bách Lý’ sẽ nhận ra mình lỗ mãng, nhìn ra điểm đáng ngờ, sẽ đi tìm ngươi để hỏi thăm và hợp tác.”
Tuy Mạnh Kỳ cũng biết trước sau gì Tưởng Hoành Xuyên cũng sẽ nhận ra, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại: “Làm sao ngươi biết?”
Vương Tư Viễn buông quân cờ, ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt ngạo nghễ:
“Bởi vì ta là ‘Tính tẫn thương sinh’.”
............
Hừ, đợi ngày nào đó đánh ngươi ngã xuống đất, xem lúc ấy ngươi còn nói được cái câu “Bởi vì ta là tính tẫn thương sinh” hay không.
Hắn men theo bờ sông, đi vào trong bóng tối.
Mạnh Kỳ không thể theo lời Vương Tư Viễn thoải mái đi nghênh ngang chờ Tưởng Hoành Xuyên tìm tới cửa, mà đi không mục đích, lung tung khắp nơi, sau đó tìm một chỗ vắng người, điều tức khôi phục.
Không thể xếp Vương Tư Viễn là bạn hay là địch, không phải hắn nói cái gì, mình sẽ đều tin thật là như thế.
Mạnh Kỳ tập trung khôi phục, chưa tới nửa đêm, hắn đã hoàn toàn hồi phục.
Trong những lời nói của Vương Tư Viễn, có ba câu đáng chú ý:
“Vì nhiều nguyên nhân, các cao thủ trẻ tuổi tới đây......”
“Ngươi là một quân cờ không thuộc về bàn cờ nguyên bản, mà là một biến số......”
“Dù ngươi có nghi ngờ hay không, dù ngươi có phản ứng như thế nào, thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi......”
Mạnh Kỳ vuốt cằm: “Vương Tư Viễn là bị khiêu chiến đấu bố cục với người ta nên mới đến Mậu Lăng, còn Tưởng Hoành Xuyên? Thanh Dư thì sao? Bố cục thật sự là cái gì? Hắn tuyệt đối không thể là bốc đồng chỉ vì muốn tới tranh phong với Vương Tư Viễn, bởi vì Vương Tư Viễn cũng là cao thủ trẻ tuổi, về bản chất cũng giống như mọi người, vì một lý do nào đó nên mới tới đây......”
“Vậy, tất cả họ đều là được mời, chỉ có ta là vì tra án mà tới, giống giữa đám bò bị lẫn vô một con trâu, nên lọt vào mắt kẻ chủ mưu mới làm hắn chú ý, nên ta mới bị theo dõi, không liên quan gì tới Khâu Phi......”
“Nếum cái gì cũng sẽ đều dẫn tới một kết quả giống nhau, thì rõ ràng âm mưu này không phải là dành cho ta......”
Nghĩ mãi vẫn chưa ra, thấy sắc trời còn chưa sáng, Mạnh Kỳ quyết định nằm ngủ một lúc, lấy lại tinh thần.
Trời vừa tảng sáng, hắn đã tỉnh dậy.
Hắn tìm một cái nhà, chôm quần áo, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Đầu ngõ có một cây hòe cổ thụ, cành lá xum xuê, che khuất cả ánh mặt trời.
Mạnh Kỳ đi ngang qua cây hòe thì bỗng ngẩn người, vì ở cửa bên kia cây hòe, có một lão giả tóc hoa râm đang tập trung tinh thần làm tượng gỗ.
Tay trái ông tay cầm khúc cây, tay phải cầm dao khắc, vô cùng chuyên chú.
Sự chuyên chú ấy đã thu hút ánh mắt của Mạnh Kỳ, nên hắn mới ngẩn người, đúng là người đàn ông khi tập trung chuyên tâm là lúc có mị lực nhất.
Chỉ có tiếng dao cạo vào thân gỗ, và tiếng vụn gỗ lạo xạo rơi xuống, rất yên bình.
Mạnh Kỳ thoáng ngờ điều gì đó, nhưng nó lại thoáng bay đi.
Lão giả chuyên chú khắc, Mạnh Kỳ chuyên chú nhìn ông ta khắc, hai người không ai nói một lời, cảm xúc từ từ dâng lên trong lòng. Sau khi mấy người Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân mất mạng, hắn vẫn luôn ép chặt sự đau lòng, sự áy náy, sự tự trách sâu vào trong tâm, bây giờ, nó lại từ từ nổi lên.
Trong hồng trần tự có chân lý...... Mạnh Kỳ bỗng nhiên hiểu rõ điểm ấy, tâm cảnh dường như tiến bộ thêm một ít.
Hai tháng trước, rất nhiều việc, dù hắn đã có nắm chắc, nhưng suy xét tới kết cục sau này và cách thức giải quyết, thì chung quy cũng không thoát khỏi bốn chữ: Vì cái trước mắt.
Muốn nhanh chóng trưởng thành, muốn không nhìn thấy đồng bạn uổng mạng nữa, muốn ở chủ thế giới cũng có thu hoạch, tăng lên khả năng hoàn thành nhiệm vụ luân hồi, muốn nhanh chóng thoát khỏi luân hồi, làm sống lại mấy người Trương sư huynh, thì đều phải vì cái ngay trước mắt, sau khi rời khỏi thế giới Tây Du, lúc làm việc luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Ý tưởng không sai, nhưng đây chỉ nên là động lực, không nên là thủ đoạn, Ấp thành “Diệp tam” chính là vết xe đổ !
Đây là một cửa ải nhất định phải đi qua trên con đường nhân sinh, không phá kén không thể thành bướm !
Khóe mắt Mạnh Kỳ long lanh một giọt nước mắt, chính là giọt nước mắt đã cố nén lại từ trong thế giới Tây Du, bây giờ mới chảy ra.
“Trương sư huynh, Chân Chân...... Ta sẽ tiếp tục sống tốt ...... Chỉ Vi, thiếu chút nữa đã cô phụ lời dặn dò của ngươi......” Hắn thở hắt ra, vẻ mặt trở nên kiên nghị, giảm hẳn đi sự nóng nảy trước kia.
Không trải qua đủ loại nhân sinh, vĩnh viễn sẽ không thành thục.
Lão giả tóc hoa râm đã khắc xong tượng gỗ, là một bức tượng nữ nhân trông rất sống động, tà áo bay bay, dung nhan xuất chúng, toát ra được khí thế, duyên dáng, quả thực là tinh phẩm.
“Tiểu ca, ngươi có chuyện?” Lão giả ngẩng đầu, có vẻ sửng sốt nhìn Mạnh Kỳ.
Gương mặt ông ta không xuất chúng, còn đã có chút nếp nhăn, nhưng dáng vẻ chuyên chú, đường nét hòa hợp với nhau.
Mạnh Kỳ cười: “Không có gì, đã quấy rầy lão trượng .”
Hắn không nói nhiều, mà cũng không cần phải nói chậm rãi đứng dậy, thoải mái đi qua.
Lão giả ngẩn ra nhìn sau, sau đó lắc đầu, cầm môt khúc gỗ khác lên, lại bắt đầu chú tâm cắt gọt.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu ánh sáng lấp lánh xuống mặt đất.
............
Mạnh Kỳ thay đổi tướng mạo, dáng người, xen lẫn vào trong đám đông, tới một cửa hàng bán giấy bút.
“Bán một cây bút để vẽ rồng, điểm mắt cho chân long bảy móng.” Mạnh Kỳ đi thẳng vào tuốt trong cửa hàng, nói với chưởng quầy.
Chưởng quầy thần sắc không hề thay đổi: “Bút như vậy phải yêu cầu mới làm, khách quan có chắc chắn không?”
“Có.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Chưởng quầy lộ ra tiếu ý: “Vậy mời khách quan lấy ra ấn giám.”
Mạnh Kỳ đưa tay trái ra, hơi hé tay để lộ thanh thụ quan ấn đang tỏa ánh sáng xanh.
“Được, mời khách quan đi theo ta.” Dáng vẻ giống như đang tiếp khách quý.
Mạnh Kỳ theo ông ta đến hậu viện, không nói gì, lẳng lặng chờ đợi, sau một lúc lâu, chưởng quầy từ nơi bí ẩn cầm ra một tờ giấy, đưa cho Mạnh Kỳ: “Tô thanh thụ, tư liệu ngươi muốn.”
Mạnh Kỳ cầm lấy, mở ra xem.
Trước khi rời Dương Hạ, hắn đã viết công văn lên Thần đô tổng bộ xin tất cả các tư liệu về Đông Dương Thần Quân, nhất là về Đông Dương biệt phủ.
Vì thời gian đã quá xa xưa, khó tìm được ngay, nên đến khi Mạnh Kỳ đến Mậu Lăng, tư liệu mới được đưa tới.
Trong tờ giấy viết về cuộc đời của Đông Dương Thần Quân và truyền thừa của ông ta:
“...... Đông Dương biệt phủ, nay thuộc khu vực giao giữa Long Đài, Mậu Lăng, Đại Hưng......”
Mạnh Kỳ khẽ cười, ném tờ giấy vào chậu than, sửa lại áo, cầm đại một cây bút để che giấu, ngẩng đầu đi ra cửa hàng.
Bức tranh ghép của Mậu Lăng, nay hắn đã có được một mảnh ghép.