Giang Chỉ Vi mím môi cười: “Từ bút tích mà xem, cho là Chân Võ đại đế thích viết, thì mình tự viết mộ bia cho mình cũng quả là một sở thích đặc biệt.”
“Tự tay táng bản thân.” Nguyễn Ngọc Thư đồng tình.
Tề Chính Ngôn kinh ngạc nhìn bi văn, đầy cảm khái: “Chân Võ đại đế tu vi tuyệt đỉnh, thọ hơn một ngàn vạn năm, nhưng chung quy vẫn phải tự mai táng cho mình, không trốn khỏi vận mạng một nắm đất vàng, thế gian có ai có được Trường Sinh? Chẳng lẽ phải đạt tới cảnh giới Đạo Tôn Phật Tổ mới được?”
Mạnh Kỳ nhíu mày: “Kỳ thật vừa rồi bên trong hắc vụ, ta lại nhìn thấy Chân Võ đại đế.”
“Cũng là một dạng Pháp Thân hóa quỷ sau khi chết?” Giang Chỉ Vi đã khôi phục nguyên khí, bàn tay cầm kiếm vô cùng kiên định.
Mạnh Kỳ thở hắt ra: “Không phải lo, từ đầu chúng ta đã nhìn ra bố trí của lăng mộ ngoài giấu diếm Thiên Cơ, còn là để trấn , ‘Ác quỷ’ kia không tự mình ra tay, mà chỉ thúc giục hoạt tử nhân hoặc phun ra sương mù, cho thấy có lẽ không phải là nó không muốn ra tay, mà là không thể, bởi vì đang bị trấn áp nên chỉ lộ ra được một chút khí tức mà thôi.”
“Ừ, từ giờ chúng ta không nên làm lộn xộn một bố trí nào hết, để khỏi phá hư bố trí phong ấn.” Giang Chỉ Vi hiểu ngay ý của Mạnh Kỳ.
Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn không nói gì, cùng đi tới, nhìn Mạnh Kỳ dùng Thiên chi thương đẩy cửa mộ ra.
Một con đường trải đá xanh, hai bên đều treo đèn đồng kiểu cổ, không có hoa văn, tỏa sáng con đường.
Lối vào khá hẹp, Mạnh Kỳ bước vào trước, bỗng một làn điện quang từ trên đầu hắn chém xuống, trường mâu chậm rãi đâm vào Mạnh Kỳ, hoạt tử nhân áo bào dài lại đột kích !
Một mâu đâm ra nhìn rất thong thả, nhưng trong mỗi một tấc đâm ra đều ẩn chứa những biến hóa nhiều tới mức không đếm nổi, mỗi một biến hóa đều nhanh đến mức người ta không sao nhìn kịp, mang theo quy tắc tự nhiên.
Nhìn một chiêu chậm mà nguy hiểm, Mạnh Kỳ cảm thấy dù hắn có né sang hướng nào, phòng ngự kiểu nào thì cũng không thành công được.
Bỗng hắn nhớ tới lần đầu tiên hoạt tử nhân này sử dụng trường mâu, lúc ấy, trường mâu nhanh đến mức không thể nhìn theo kịp. Lúc ấy, chính là dùng một chữ ‘nhanh’, bây giờ lại là một chữ ‘chậm’. Mạnh Kỳ theo bản năng nhớ lại một chiêu trong “Trời giáng Ngũ Lôi oanh”, cái chiêu ấy mình đã tìm hiểu biết bao lâu, nhưng chưa bao giờ thành công.
Giang Chỉ Vi đang định từ sau ra chiêu, giúp Mạnh Kỳ thì đã nhìn thấy ánh đao sáng lên, điện mang trắng lóa, nhanh như tia chớp.
Đương !
Bảo đao chém trúng vào mũi của trường mâu, lấy “nhanh” phá “Chậm” !
Nương theo lực phản chấn, hoạt tử nhân áo bào dài lượn một vòng lên trên, lướt sát theo đỉnh trần, biến mất ở cuối con đường.
Cánh tay p hải Mạnh Kỳ run run, hắn đã suy diễn ra được thêm một loại biến hóa về đao đạo.
“Chẳng lẽ hắn nhìn thấy đao pháp của ta quen mắt, nên muốn giúp ta luyện đao?” Đám Giang Chỉ Vi đi vào, Mạnh Kỳ bỗng nói.
Hắn cũng thấy mâu pháp của đối phương quen mắt.
Giang Chỉ Vi nhẹ nhàng gật đầu: “Có lẽ vậy. Hắn vẫn giữ được thực lực ngoại cảnh, chắc chắn trở thành hoạt tử nhân chưa lâu, vẫn còn linh trí, nên mới mãi không dùng toàn lực, mà vẫn nương tay.”
Nguyễn Ngọc Thư tham gia: “Có lẽ cũng muốn nhờ dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp để thoát khỏi trói buộc.”
“Nhưng có ấn ký ‘Ác quỷ’ trấn áp tâm hải, với tu vi hiện giờ của ta, còn chưa đủ sức.” Mạnh Kỳ nhớ lại lúc nãy bị phản phệ, trong lòng còn sợ hãi.
“Vậy phải trừ ác quỷ trước?” Tề Chính Ngôn đăm chiêu.
“Ha ha.” Mạnh Kỳ cười thay cho lời đáp. Ác quỷ và Chân Võ đại đế có liên quan, đến mức bị chính ông ta ra tay trấn áp, đương nhiên vô cùng khủng bố, nếu chỉ dựa vào đám người mình mà muốn trừ bỏ nó, trừ phi phải sửa Phật tiền thanh đăng hoàn hảo lại đã.
Tề Chính Ngôn cũng biết đề nghị này không dùng được, nên nói tiếp: “Nếu hắn vẫn còn chút linh trí, hẳn sẽ nhắc nhở chúng ta phải làm như thế nào.”
Mạnh Kỳ không ngừng gật đầu, hắn còn muốn nhờ hoạt tử nhân kia công kích để tìm hiểu thêm về “Trời giáng Ngũ Lôi oanh”.
Đi hết con đường này, lại nối sang con đường nữa, Mạnh Kỳ vừa tiến vào, một đạo điện quang từ nơi xa bay tới, trường mâu không nhanh không chậm, nặng nề như núi, xung quanh nó, những dòng khí tầng tầng áp vào, không ngừng dậy lên những tiếng sấm rền, tạo nên một cái lốc xoáy với lực hút khủng khiếp ngay trước mũi mâu, dù Mạnh Kỳ có tránh né chống đỡ kiểu nào, cũng đều sẽ bị tự động bay tới trước mũi mâu.
Nhìn dáng vẻ đại khái của chiêu này, Mạnh Kỳ lại nghĩ tới một loại biến hóa trong “Trời giáng Ngũ Lôi oanh” l.
Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn không ra tay, vì họ đều nhìn ra hoạt tử nhân đang giúp kích thích tiềm lực của Mạnh Kỳ, thứ mà Mạnh Kỳ vẫn còn chưa dùng hết trong truyền thừa “Trời giáng Ngũ Lôi oanh”.
Trường mâu hóa điện, đâm thẳng vào ngực “Thiên chi thương” lúc này mới chém ra, không tạo ra chút gió nào, nhìn như không hề có sức lực, nhẹ nhàng phiêu phiêu.
Đao thế đánh một vòn tròn, như hư không dung nạp vạn vật, lốc xoáy hấp lực bị phá giải, trường mâu rơi vào hư không.
Điện quang nặng nề, những tiếng sấm rền và đao thế hư không chịu lực cùng lúc biến mất.
Hoạt tử nhân không cần mượn lực, điện quang vẫn quấn quanh thân, bay đi.
“Trời giáng Ngũ Lôi oanh, chẳng lẽ là năm cái tinh nghĩa nhanh, chậm, nặng, nhẹ, hư?” Giang Chỉ Vi là người đứng ngoài bàng quan nhìn, nhận ra chút manh mối.
Khóe miệng Mạnh Kỳ run rẩy: “Ta không biết.”
Bởi vì không hoàn chỉnh, không trọn vẹn, hắn chỉ biết có hai loại tinh nghĩa nhanh và hư mà thôi.
“Ngoại hiệu của Lôi Thần và ngươi cũng đặt như vậy mà.” Nguyễn Ngọc Thư lặng lẽ nói.
Mạnh Kỳ nhất thời “Thẹn quá thành giận”: “Ngoại hiệu của ta đâu phải do ta đặt!”
“Đao cuồng......” tiếng Nguyễn Ngọc Thư nhè nhẹ xa xa.
“Ta cảm thấy cũng hay mà.” Mạnh Kỳ ưỡn lưng, song Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn đều đã nhìn sang hướng khác, thể hiện rõ mình không quan tâm.
Mạnh Kỳ im lặng, nói: “Tiếp tục lên đường!”
Phần mộ này không lớn lắm, đi qua con đường, đám Mạnh Kỳ đã thấy được chủ mộ thất.
Bên ngoài chủ mộ thất có nhiều tầng ảo giác, tạo thành tám hình ảnh khác hẳn nhau.
Có mặt trời sáng rực, có mặt trăng dịu dàng, có những dãy chùm sao mênh mang, có bầu trời xanh mát......
“Nhật nguyệt tinh, thiên địa nhân, Âm Dương......” Mạnh Kỳ lầm bầm, bỗng nhìn lên phía trên chủ mộ thất, nơi ấy u ám, không có cái gì cả,“Âm Dương vô !”
“Cửu vi sổ chi, dùng trong trấn áp, nguyệt cung âm hỏa chi địa ngoài kia chính là một phần của nó.” Nói đến phương diện, Nguyễn Ngọc Thư là người có kiến thức phong phú nhất trong đám.
Mạnh Kỳ gật đầu: “Dù có từ hướng nào vào đây, thì cũng phải đi qua bố trí này?”
“Bên trong chính là quan cữu của Chân Võ đại đế......” Tề Chính Ngôn lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng hốt.
Ai nghĩ tới hình ảnh một đại năng hàng đầu thời thượng cổ nằm ở đó, cũng đều có cảm xúc như vậy.
Hai mắt Giang Chỉ Vi nóng rực, Chân Võ đại đế có được ba thức Tiệt Thiên kiếm pháp, nếu được xem một chút, thực là sung sướng.
“Càng gần quan cữu càng nguy hiểm.” Mạnh Kỳ nhắc, là người bước vào vùng ảo giác trước tiên.
Ảo giác vô hình vô chất, Mạnh Kỳ không bị chút quấy nhiễu nào, nhưng lại có một làn điện quang bay tới, vô cùng cương mãnh, lại vị hoạt tử nhân áo bào dài ra tay.
Trường mâu hạ xuống, từng sợi điện quang tự từ hư không hiện ra, khiến mặt đất cháy đen, sau đó tan thành bột phấn, biến thành một vùng lôi đình.
Ông ta ra tay toàn lực!
Là ác quỷ “Thúc giục”ông ta?
Cùng lúc, âm hỏa lan tràn, hoàng cương đột kích, nguyệt quang rơi xuống, từ xung quanh, có chừng mười ba mười bốn hoạt tử nhân chạy tới, đánh ra đủ loại chiêu thức, ánh sáng lấp lóe, âm khí ngập tràn, cục diện trở nên vô cùng nguy hiểm.
Tuy trong đám, chỉ có hoạt tử nhân áo bào dài và hai người nữa là ngoại cảnh, nhưng nhiều nửa bước ngoại cảnh như vậy đã vượt qua khả năng ứng phó của đám Mạnh Kỳ.
May mà bọn họ đều là hoạt tử nhân !
Khí cơ tác động, Giang Chỉ Vi một kiếm đâm ra, kiếm quang vô cùng ngưng tụ, kiếm khí đều ẩn tụ vào bên trong, mạnh mẽ đâm vào điện quang trường mâu.
Cả chủ mộ thất rực sáng, kiếm khí tung hoành, chiếu phá những tầng ảo cảnh xung quanh.
Đương ! trường mâu bị đánh bật ra, điện quang chớp lóe, bắn văng tung tóe, không ngờ lại đúng hướng chặn đứng một hoạt tử nhân ngoại cảnh khác đang xông tới.
Giang Chỉ Vi lùi liền mấy bước, hơi tựa vào Mạnh Kỳ, để hắn dùng Bất Tử Ấn Pháp hóa giải bớt lực, mới đứng vững được.
Trong khi đó, Nguyễn Ngọc Thư đã cắn lưỡi, phun một búng máu vào Tê Phượng cầm.
Đàn cổ bay lên, cả hai bàn tay Nguyễn Ngọc Thư đều múa.
Một âm thanh trong veo cao vút không sao miêu tả được, tất cả hoạt tử nhân, trừ ngoại cảnh, đều ôm lấy tai, kêu lên thê lương.
Long Văn Xích Kim kiếm của Tề Chính Ngôn rực hàn quang trong suốt, chém vào một hoạt tử nhân ngoại cảnh.
Hàn quang hóa thành một con rồng, nó bay đến đâu, không gian xung quanh đều trở nên lạnh băng, hoa tuyết bay bay.
Dòng khí kết băng, âm khí cũng kết băng, nơi trường kiếm nơi đi qua, tất cả đều đóng băng, những tầng băng nhanh chóng đóng băng ngoại cảnh hoạt tử nhân ở bên trong.
Mạnh Kỳ bắt lấy cơ hội, vận hết tinh thần kích phát “Phật tiền thanh đăng”!
Ánh đèn rực sáng, những tiếng tụng kinh lãng đãng vang lên, khu vực chiếu sáng của đèn càng lúc càng rộng, nơi nó đi qua, không còn bóng ma, chỉ có ấm áp, thanh tịnh, trang nghiêm.
“A Di Đà Phật......”
“Như là ta nghe......”
Dưới những tiếng thiện âm, gương mặt những hoạt tử nhân nửa bước ngoại cảnh dần thả lỏng ra, hiện ra vẻ giải thoát, từ trên người, những tia khí đen bay ra, bị ánh sáng quang minh làm cho tiêu tán.
Nhục thể của họ nhanh chóng hư thối, chỉ sau một cái chớp mắt, tất cả hóa thành nước mủ, linh hồn bay ra, từ từ tiêu tán trong ánh sáng của thanh đăng.
Quang minh chiếu sáng không gì cản được, ba ngoại cảnh hoạt tử nhân kêu lên thảm thiết, nước máu nước mủ không ngừng chảy ra, cả ba đều bốc khói xanh, vội vàng lùi lại.
Hoạt tử nhân cầm trường mâu đầy đau đớn, tháo xuống một vật trên người, dùng hết sức ném tới chân Mạnh Kỳ, sau đó nhanh chóng rời khỏi phạm vi bao phủ của Phật tiền thanh đăng.
Trong bóng tối, một gương mặt người hiện lên, đội bình thiên quan, lấy tay che mặt, dáng vẻ vô cùng thống khổ, đi xuống chui vào trong chủ mộ thất.