Nhất Thế Chi Tôn

Chương 30: Huyết chiến



Mưa như trút từ trên trời đổ xuống ngăn cản tầm nhìn, không gian đang yên tĩnh bỗng biến thành ồn ào càng dễ để che giấu ám khí. Trong làn mưa, tững mũi tên Bạch Vũ theo làn nước lao vút tới, vụt ẩn vụt hiện như vừa thoát ra từ cửu ngục.

Tiểu Tử cô nương được Mạnh Kỳ mang theo lơ lửng giữa không trung không có điểm tựa nào, nhìn thấy từng mũi tên phóng tới mà chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, trong ánh mắt ngập tràn hoảng sợ xen lẫn tuyệt vọng.

Đột nhiên, từ trong tuyệt vọng nàng thấy cơ thể mình bị đẩy xuống phía dưới, vừa vặn tránh thoát một mũi tên dài. Ngạc nhiên quay lại, qua màn mưa, nàng lờ mờ thấy hiện ra một khuôn mặt trang nghiêm.

Bị tấn công bất ngờ, Mạnh Kỳ di chuyển có phần khó khăn, hai hàm răng cắn chặt, tay trái đem Tiểu Tử đẩy ra, tay phải rút giới đao ngăn từng mũi tên trước mặt lại. Từng tiếng va chạm vang lên đinh đang khi mũi tên va vào giới đao bị bật ngược trở ra, những mũi tên hướng về cơ thể thì Mạnh Kỳ không còn cách nào khác, đành chỉ co vai so bụng để tránh bị đâm trúng những chỗ hiểm.

“Soạt!”, một mũi tên bắn trúng vai phải Mạnh Kỳ, xuyên qua mấy lớp vải dày đủ thấy lực đạo không nhỏ.

May vì trời mưa, lại giữa đêm tối nên không chỉ đám người Mạnh Kỳ mà bọn người phục kích cũng gặp không ít khó khăn khi xác định chính xác phương hướng của địch nhân, nếu không, dù Mạnh Kỳ có Thiết Bố Sam cũng không thể tránh hết từng ấy mũi tên nhằm vào người hắn.

“Bịch!”, Mạnh Kỳ ngã lăn mấy vòng trên mặt đất như con lật đật tránh thoát liên tiếp mấy mũi tên lao tới, đồng thời tay trái đem mũi tên cắm trên vai phải rút ra. Máu tươi theo đó chảy ra thành dòng, nhờ Thiết Bố Sam đã đạt tới tiểu thành nên miệng vết thương không sâu, không ảnh hưởng nhiều lắm tới thao tác khi sử đao của hắn.

Giữa màn mưa đen kịt, từng bóng người chạy tới tay cầm cả trường đao và kiếm bao vây đám người Mạnh Kỳ vào trong. Bọn người phục kích cũng hiểu, hoàn cảnh hiện tại chỉ công kích từ xa thì rất khó để đánh trúng mục tiêu.

Mạnh Kỳ mạnh mẽ đứng dậy, vung đao hướng về phía địch nhân trước mắt, hiện giờ hắn chỉ thấy từng bóng người mờ ảo, không thể nắm rõ kẻ địch có bao nhiêu người tùy thời có thể đột nhiên đánh úp bên mình.

Thực tại chính là một trường hỗn chiến!

Trong lòng Mạnh Kỳ vô cùng rõ ràng, cả hai bên đều không thể nhìn rõ đối phương, chỉ còn cách đột nhập vào đội hình của đối phương, làm cho hỗn loạn rồi sử dụng ưu thế của Thiết Bố Sam và Thần Hành Bát Bộ thì bên mình mới có hy vọng sống sót.

Nếu muốn một mình chạy trốn thì Mạnh Kỳ dùng Thần Hành Bát Bộ là có thể thoát được không mấy khó khăn, điều hắn lo lắng là bên ngoài cuộc chiến này kẻ địch còn có cao thủ đang âm thầm chờ đợi. Một mình hắn thoát ra ngoài biết đâu lại chẳng khác nào tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!

Tiến lên vài bước, Mạnh Kỳ đã tới trước mặt địch nhân, không ngừng di chuyển, xuất quỷ nhập thần. Từng ánh đao lóe lên kéo theo máu tươi tung tóe và những bóng người đổ gục.

Giữa vòng chiến quá mức hỗn loạn, Mạnh Kỳ cũng không dễ để thi triển Thần Hành Bát Bộ nên chủ yếu dựa vào Thiết Bố Sam ngạnh kháng phần lớn công kích của địch nhân. Tới lúc này trên thân thể hắn có không ít vết thương nhưng không có vết thương nào nặng, hầu như không ảnh hưởng tới chiến lực của hắn.

Ngược lại, đám địch nhân đang vô cùng ngạc nhiên và kinh hãi. Chỉ thấy Mạnh Kỳ xuất hiện vô cùng quỷ dị, mỗi lần hiện ra là một lần đồng bọn của chúng bỏ mạng hoặc trọng thương, đồng thời công kích của bọn chúng lên người Mạnh Kỳ lại bị ngăn trở không cách nào xâm nhập.

Giống như quái vật vậy!

Bọn chúng cũng là một thân công phu tu luyện mới được như lúc này, thế mà trong hoàn cảnh mưa đêm tăm tối lại xuất hiện Mạnh Kỳ dùng Thần Hành Bát Bộ kết hợp với Thiết Bố Sam tung hoành ngang dọc, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn chúng. Tuy nhiên, dù nắm nhiều lợi thế thì bản thân Mạnh Kỳ cũng không dễ chịu hơn chúng bao nhiêu. Địch nhân giết một lại xuất hiện thêm một như giết mãi không hết, lại có thể từ bốn phương tám hướng tập kích tới cũng gây ra áp lực không nhỏ cho hắn, chỉ hơi lơi lỏng là sẽ trúng chiêu ngay.

Mưa vẫn trút không ngừng, máu tươi văng khắp nơi làm dậy lên mùi tanh lợm giọng. Mạnh Kỳ tả xung hữu đột, nỗ lực chống đỡ, xung quanh hắn chất đầy thi thể.

Tiểu Tử bị Mạnh Kỳ hất văng xuống ngã vào vũng lầy, muốn dùng sức đứng lên mà thân thể vô lực chỉ biết trơ mắt nhìn địch nhân xông tới.

“Tiểu Tang…, tiểu Tang…”, trong sợ hãi nàng lẩm bẩm thốt ra mấy lời rồi lại ngạc nhiên vô cùng khi thấy địch nhân không tiến về phía nàng mà toàn bộ lao vào trận kịch chiến trước mặt. Giữa trận chiến, Tiểu Tử mơ hồ thấy một bóng người tả xung hữu đột, đao ảnh hiện lên như con thoi cuốn lấy địch nhân về phía mình.

Thân ảnh ấy vốn nhỏ bé, giờ phút này hiện ra lớn lao, vững chãi đầy tin cậy! Hắn nhiều lần bị thương nhưng không kêu một tiếng, hoàn toàn đối lập với hoàn cảnh xung quanh. Tiểu Tử đang vô cùng rối loạn, mồm miệng lẩm bẩm không ngừng dần bình tĩnh trở lại.



Chiến đấu diễn ra không biết đã bao lâu, Mạnh Kỳ bắt đầu có cảm giác không thể chống đỡ nổi nữa thì từ phía địch nhân vang lên một tiếng quát lớn, đám địch nhân trước mắt quay đầu bỏ chạy.

Bọn chúng xét tới cùng cũng không phải cây cỏ vô tri không hề biết sợ, thấy đồng bọn lần lượt ngã xuống hết lớp nọ tới lớp kia, sợ hãi ngày một lớn dần đã tới lúc không còn khống chế được nữa, bỗng chốc sụp đổ.

Áp lực đang đè nặng lên người Mạnh Kỳ liền giảm hẳn xuống. Vừa lúc hắn nhìn ra xung quanh định tới tương trợ cho Tề Chính Ngôn thì từ trong rừng xuất hiện một thân ảnh cao lớn rất nhanh lao tới, trong tay cầm trường đao.

“Cao thủ súc khí đại thành!” Mạnh Kỳ hơi kinh ngạc thốt lên.

Địch nhân vây quanh đã giảm, không gian trở nên thoáng đãng. Mạnh Kỳ biết cao thủ vừa tới đang tập trung chú ý lên người hắn nhưng hắn không hề bối rối. Từ lúc rơi vào phục kích, hắn đã không có thời gian để quan sát tìm đường thoát thân mà chỉ biết bị động chống đỡ. Áp lực giờ đã giảm, vừa phát hiện ra cao thủ mới xuất hiện là trong đầu Mạnh Kỳ đã hiện lên nhắc nhở của Trương Viễn Sơn lúc trước, “nếu gặp phải cao thủ Súc Khí đại thành thì chỉ nên đánh nhanh thắng nhanh, dùng lợi thế mà Thiết Bố Sam mang lại để mau chóng sát thương đối phương.”

Ý nghĩ vừa hiện ra là bao nhiêu lo lắng tan biến, dũng khí nổi lên, Mạnh Kỳ đề đao xông thẳng về phía địch nhân.

Khoảng cách giữa hai bên ngày một gần. Đại hán có gương mặt lạnh lùng vung trường đao chém thẳng tới người Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ cũng vung giới đao ngạnh kháng, nhưng vừa lúc giới đao sắp va chạm với trường đao thì Mạnh Kỳ giậm chân thi triển Thần Hành Bát Bộ trượt xuống rồi quye dị lướt ra sau lưng đại hán, giới đao nhằm thẳng sau gáy hắn chém tới.

Đại hán cũng không hề nao núng, thân thể tráng kiện nghiêng về trước né tránh, trường đao quay mũi về sau nhằm thẳng ngực Mạnh Kỳ một cách thuần thục.

Mạnh Kỳ cắn chặt răng đối mặt với trường đao không hề né tránh. Trường đao đâm trúng ngực Mạnh Kỳ, kéo lê một đoạn tạo thành vết thương rất sâu, máu tươi phun ra thành dòng trước mắt đại hán.

“Không ổn!” Trường đao vừa đâm trúng đối phương, đại hán đã có dự cảm không lành muốn lách sang bên tránh né nhưng đã muộn. Ánh đao lóe sáng, khuôn mặt đại hán trở nên trơ cứng. Cái đầu bị cắt phăng lộn mấy vòng trên không còn kịp nhìn thân thể không đầu chậm rãi gục xuống.

Không kịp vui mừng, Mạnh Kỳ dùng lưng đỡ một đao của tên địch còn sót lại, phía trước ngực đau đớn kịch liệt khiến hai chân hắn như muốn khuỵu xuống, đầu óc mê muội.

“Vết thương không nhỏ…”, Mạnh Kỳ thầm nhủ.

Thực lực đối phương hơn xa hắn, dù có Thiết Bố Sam nhưng hắn dùng ngực ngạnh kháng một đao ấy thì còn sống đã là may lắm! Dù vậy hắn không hề hối hận. Nếu đánh giằng co để đối phương biết được hư thực về thực lực của hắn, đưa ra đấu pháp hợp lý thì cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được. Trận chiến đấu này cũng làm Mạnh Kỳ hiểu được, võ công cao thấp tuy có ảnh hưởng lớn đến kết quả trận chiến nhưng không phải là toàn bộ.

Mấy tên địch còn sót lại thấy đầu lĩnh vừa ra tay đã mất mạng lại không bỏ chạy, định thừa lúc Mạnh Kỳ trọng thương lao vào thừa nước đục thả câu.

Sau trận chiến, khí lực Mạnh Kỳ tiêu hao gần như không còn, chân tay giờ đã có cảm giác vô lực nhưng không hoảng loạn. Việc giết chết cao thủ Súc Khí đại thành khiến hắn có một loại cảm giác tự tin đến mức kỳ quái.

Kiếm quang từ bốn phía vừa lóe lên, đám địch nhân trước mắt đã nhao nhao ngã nhào xuống đất.

“Ngươi không sao chứ?” Tề Chính Ngôn cất giọng hỏi, toàn thân hắn đẫm máu.

Mạnh Kỳ lắc đầu, kéo tăng bào tạm thời băng bó giữ miệng vết thương, trả lời. “Không sao, nhưng mất máu hơi nhiều, khí lực tiêu hao quá lớn. Ngươi thì sao?”

“Ta cũng không khá hơn bao nhiêu. Vừa rồi gặp phải một tên Súc Khí đại thành là cao thủ dùng kiếm nên bị trúng một kiếm.” Tề Chính Ngôn đáp, vẫn giữ bộ dáng ý tứ như trước, sắc mặt nhợt nhạt thấy rõ. Thực lực hắn cao hơn Mạnh Kỳ nhưng hỗn chiến kiểu này lại không có nhiều lợi thế như Mạnh Kỳ, nếu không có kiếm pháp linh động khó lường của môn phái thì hắn còn sống hay không cũng còn khó nói.

“Chúng ta mau đi theo đường núi, vừa rồi kẻ địch chạy thoát không ít, không bao lâu sau sẽ có viện thủ tới.” Mạnh Kỳ nhìn quanh thở dài, “cùng tìm hai người còn lại xem, rồi mang thi thể bọn họ chôn cất nữa.”



Trải qua trận chiến như vừa rồi, Mạnh Kỳ không có nhiều tin tưởng hai người Hướng Huy và Tiểu Tử cô nương sẽ sống sót qua khỏi.

“Đại sư, người không sao chứ?” Âm thanh vừa tới, Tiu Tử đã lảo đảo đứng lên, đi tới xem xét vết thương trên người Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ sửng sốt. “Tiểu Tử cô nương, cô không sao chứ?”

Tiểu Tử hé miệng cười, hai má hơi ửng hồng, nhất thời cũng trở nên xinh đẹp hơn trước vài phần. “Địch nhân đều hướng đại sư và Tề sư huynh vây công, tiểu nữ ngã nằm trên mặt đất nên bọn chúng không để ý tới.”

Lúc này, Hướng Huy cũng ôm mặt thất thểu đi tới. “Thần tăng, đại hiệp, các ngươi vẫn ổn chứ?”

“Ngươi cũng không việc gì?” Mạnh Kỳ càng kinh ngạc thốt lên.

Hướng Huy buông tay, trên mặt hiện ra một vết thương khá sâu từ thái dương xuống tới má phải trông rất dữ tợn. “Tiểu nhân bị một đao, hôn mê nằm trên mặt đất nên bọn chúng tưởng tiểu nhân chết rồi, hơn nữa, cũng may là có hai người thần tăng thu hút bọn chúng.”

Mạnh Kỳ nhếch miệng, thấp giọng nói. “Sớm biết vậy ta cũng giả chết theo ngươi.” Tuy nhiên, trong lòng hắn rõ hơn ai hết, nếu không có hắn và Tề Chính Ngôn tả xung hữu đột làm địch nhân chú ý cả vào thì bọn họ có giả chết cũng đừng hòng thoát.

Tiểu Tử xé lấy một mảnh vải còn sạch trên thi thể bên cạnh mình, ôm vào ngực tính băng bó vết thương cho Mạnh Kỳ. Hướng Huy thì lắc qua lắc lại các thi thể tìm kiếm tài vật nhưng chỉ thấy một ít ám khí.

***

Nửa ngày sau, khi trời vừa tảng sáng, Mạnh Kỳ chậm rãi mở mắt tỉnh dậy. Bốn người bọn họ đã đi suốt cả đêm, vượt qua ngọn núi này là sơn môn của Thiếu Lâm rồi, nhưng do Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn đều bị thương không nhẹ, không cố được nữa nên cả nhóm tìm một sơn động nghỉ ngơi hồi phục chờ đợi Thiên Minh.

Sau khi nghỉ ngơi, vết thương của Mạnh Kỳ đã khép miệng, khí lực cũng khôi phục phần nào. Hắn mở mắt ra thì thấy Tề Chính Ngôn đang canh gác ngoài cửa động, Hướng Huy đang che mặt và Tiểu Tử cuộn mình lại còn đang ngủ chưa tỉnh.

“Tiểu Tang, ngươi đừng tới đây… Tiểu Tang, không nên tới gần ta…”, trong cơn mơ, Tiểu Tử ú ớ hét lên một hồi rồi đột nhiên bừng tỉnh, giật mình ngồi dậy.

“Đại sư…”, nàng nheo hai mắt mơ màng nhìn Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ mỉm cười. “Chúng ta chuẩn bị xuống núi thôi, Thiếu Lâm đã ở ngay dưới chân núi này rồi.”

Tiểu Tử nhẹ gật đầu, vẫn còn cảm thấy bất an hỏi. “Đại sư, ta vừa nói mơ gì sao?”

“Vừa rồi nàng có gọi một người tên là Tiểu Tang.” Mạnh Kỳ đáp.

“A…”, Tiểu Tử kêu lên, sắc mặt biến ảo không ngừng, thấp giọng nói. “Đại sư, sau này ngài nên cẩn thận chú ý nữ hài tử Tiểu Tang này, nàng ta xấu xa bại hoại nổi danh khắp thiên hạ đó.”

“Vì sao vậy?” Mạnh Kỳ vẫn giữ bộ dáng mỉm cười, trong lòng thầm đoán Tiểu Tử này nhất định có bí mật trong lòng, song lại nghĩ mỗi người có ai là không có bí mật, biết nàng ấy còn sống sót qua nhiệm vụ lần này hay không?

“Ừm, tóm lại là rất xấu. Nàng ta giết người không chớp mắt.” Tiểu Tử cố gắng dùng ngữ điệu để miêu tả.

Vừa hay Tề Chính Ngôn đi tới, máu tươi trên người đã khô chuyển thành màu đỏ sậm. “Chúng ta lên đường thôi, tranh thủ thời gian phải tới được Thiếu Lâm trước buổi trưa.”