Hôm thứ hai Giản Trầm Tinh đưa Quý Hạ đi làm, anh đè cô trên ghế phụ hôn mãi không chịu thả cô đi. Khó lắm Quý Hạ mới thở được lại nghe thấy anh nói: “Em mau dọn tới nhà anh đi, nếu thế thì sẽ không đi làm muộn nữa.”
Anh nói thế là có nguyên nhân cả. Cũng do sáng nay lúc anh đang định “phục chế” lại cảnh kiều diễm hôm qua, tay đang lần mò trên ngực cô, bầu không khí cũng đủ ướt át, nhưng đáng tiếc là anh còn chưa vào được chuyện chính thì đồng hồ báo thức của Quý Hạ đã vang lên như muốn giết người. Kết quả là Quý Hạ – người đã hình thành phản xạ có điều kiện – vừa hô lên “Muộn làm rồi muộn làm rồi” vừa nhanh nhẹn bò ra khỏi người anh. Để lại Giản Trầm Tinh bực bội nằm đó, hận đời đến mức suýt nữa nổi nóng.
Quý Hạ đương nhiên biết tại sao anh lại nói vậy rồi, chẳng qua cô ngại nên không đáp lại anh thôi.
Cô vừa chào anh vừa đẩy cửa bước ra ngoài, lúc sắp đóng cửa xe thì lại nói nhanh một câu: “Giản Trầm Tinh, em yêu anh.” Rồi vội vã quay đi, chạy thẳng vào công ty.
Giản Trầm Tinh chưa cởi đai an toàn đã định xuống xe hiển nhiên chậm chân hơn cô vài bước, chờ đến khi anh ra khỏi xe được đã chẳng thấy bóng Quý Hạ đâu nữa. Anh vừa giận vừa buồn cười, chỉ hạ giọng lẩm bẩm: “Thế mà cũng chạy.”
Ngay cả người qua đường cũng thấy rõ được khóe miệng hơi cong lên của người đàn ông, và vẻ đắc ý nơi đáy mắt đầu mày chẳng kiềm lại được.
Còn Quý Hạ cứ thế chạy thẳng vào thang máy, mặt cô đỏ rực. Mình nói nhỏ vậy không biết anh ấy có nghe rõ không… Kệ, dù sao mình cũng đã nói ra rồi, không nghe được thì là lỗi của anh chứ.
Quý Hạ đang ngây ngô cười thì cánh cửa thang máy đang khép chợt mở ra, Lâm Nhạc Thủy bước vào, vừa cười mập mờ vừa nhìn cô chằm chằm.
Lúc Quý Hạ hãy còn thắc mắc về nụ cười của Lâm Nhạc Thủy thì cô ấy thò lại gần thì thào với cô: “Cậu với đàn anh của cậu hôn cũng ghê đấy.”
Quý Hạ chỉ nghe thấy tiếng “ầm ầm” bên tai, máu nóng trào thẳng lên mặt.
Từ ngày đó về sau có một thời gian dài cô không dám hôn anh dưới lầu công ty nữa.
Chiều tháng tám sóng nhiệt vẫn cuồn cuộn như cũ, hơi nóng từ mặt trời hãy còn ở, bước đi dưới một rừng sắt quả thực khiến con người ta không thở nổi.
Trời nóng thế này Giản Trầm Tinh không nỡ để Quý Hạ về nhà nấu cơm, nên anh bèn đón cô tới quảng trường đi ăn ngoài một bữa.
Để đi cho nhanh, anh bèn đi đường vòng để tránh kẹt xe. Hai người tùy tiện kể lể về công việc cả ngày nay, rồi lại thương lượng xem tối nay nên ăn gì, vừa yên bình vừa thoải mái.
Trong lúc chờ đèn đỏ ở một ngã tư, Giản Trầm Tinh đang giơ tay bẹo bẹo má Quý Hạ, nụ cười của anh còn chưa kịp tròn hình đã nghe thấy một tiếng “ầm” ngay bên tai. Hai người nhìn về hướng phát ra âm thanh liền thấy một chiếc ô tô đang đi với tốc độ bình thường đụng phải chiếc xe điện vượt đèn đỏ.
Lái xe ô tô hẵn là đã cố gắng giảm tốc độ xe – vì con đường trông rõ mồn một vết xước bánh xe, ở đầu xe cũng có vết lõm. Mà xe điện bị đâm bắn ra xa, người lái xe điện nằm trên nền đất không nhúc nhích, máu tươi không ngừng thấm ra từ đầu người đó.
Quý Hạ sợ hãi thốt lên một tiếng, phản ứng đầu tiên của cô là định mở cửa xe xem xét tình huống ra sao, nhưng cô mới đặt tay lên cửa xe Giản Trầm Tinh đã nắm lấy nó thật chặt: “Em đừng đi!”
Cô quay đầu lại mới nhận ra mặt Giản Trầm Tinh đã xanh mét, môi cũng trắng bệch, anh bất an run lên không ngừng. Nếu nhìn kỹ Quý Hạ thậm chí còn thấy rõ mồ hôi chảy xuống liên miên từ thái dương anh, trên những giọt mồ hôi ấy hãy còn đang lấp lánh ánh nắng lúc chạng vạng.
Quý Hạ trở tay cầm lấy cánh tay đang siết tay mình thật chặt của anh, cô sốt ruột hỏi: “Trầm Tinh, anh sao thế?”
Giản Trầm Tinh nhắm mắt, anh nuốt nước bọt, thoáng bình tĩnh hơn chút ít: “Nghe này, Quý Hạ. Giờ em mau gọi điện thoại báo cảnh sát, kêu xe cứu thương, sau đó đổi chỗ với anh, mình phải về nhà ngay.”
Quý Hạ gật đầu, cô biết giờ không phải là lúc để hỏi chuyện anh. Quý Hạ gọi 110 và 120 (*) theo thứ tự rồi sau đó nhanh chân bước tới ghế lái, đỡ lấy Giản Trầm Tinh nửa nhắm mắt sang ghế sau, bất chấp tiếng còi của những chiếc xe đằng sau mà hôn anh: “Không sao đâu, Trầm Tinh. Không sao cả, mình về nhà nhé.”
(*) 110 – Báo cảnh sát; 120 – Gọi xe cứu thương.
Quý Hạ quay xe, lập tức lái xe về nhà.
Dọc đường đi cô không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu xem xét tình trạng của anh. Giản Trầm Tinh vẫn luôn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, anh chau mày, môi mím chặt, hai tay ôm ngực – ấy là tư thế phòng vệ.
“Xin lỗi em, Quý Hạ.” Anh đột nhiên nói, “Anh đã bảo đêm nay mình sẽ đi hẹn hò rồi.”
“Anh nói chuyện đó làm gì?” Quý Hạ quay vô lăng, giọng cô nhẹ bẫng, “Em nấu ăn ngon hơn mấy quán ở quảng trường cơ mà, đúng không?”
Bữa tối của họ rất đơn giản, Quý Hạ chỉ làm đĩa dưa leo trộn, xào một đĩa đậu, cuối cùng nấu một nồi cơm ngon.
Sau khi về nhà Giản Trầm Tinh lập tức đi tắm rửa, lúc này trông anh bình thường hơn nhiều. Anh im ắng, bước tới sắp chén đũa cùng cô. Quý Hạ cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, nhưng cô cũng không giỏi việc đánh vỡ bầu không khí áp lực tới khó thở này.
Vì thế hai người cứ im lặng ăn cho đến hết bữa tối.
Sau khi ăn xong Quý Hạ định đi rửa chén nhưng bị anh ngăn lại: “Em đi nghỉ ngơi đi, đừng có cướp việc của anh.”
Nên Quý Hạ bèn đi đun nước pha trà để anh thả lỏng dần.
Cho dù anh có muốn kể chuyện của mình cho cô nghe không thì, Quý Hạ nghĩ, cô cũng sẽ không chủ động gặng hỏi tới cùng, chỉ cần anh thấy nhẹ lòng thì cô biết hay không cũng đâu có quan trọng. Cô vô tình biết được vết sẹo của anh còn phải xé nó ra xem xét một lần, như thế vừa chẳng hề tôn trọng anh, lại vừa khiến Giản Trầm Tinh đau lòng.
Quý Hạ còn đang mải mê suy nghĩ thì Giản Trầm Tinh đã đóng cửa bếp bước ra.
“Em đang pha trà à? Chẳng phải tối em uống trà xong sẽ không ngủ được sao?” Anh hỏi.
“Thỉnh thoảng uống một lần cũng không sao. Anh lại đây nào.” Cô tỏ ý bảo anh ngồi cạnh mình.
Giản Trầm Tinh lại nằm luôn lên đó, anh gối đầu lên đùi cô, ánh mắt đen nhánh sáng ngời ngập tràn tình yêu: “Hồi chiều chắc em sợ lắm nhỉ?”
“Sao lại thế được? Là việc nhỏ thôi mà.” Cô dịu dàng vuốt ve má anh, “Em chỉ hơi lo cho anh thôi.”
Anh nằm nghiêng, hôn lòng bàn tay cô rồi nhắm mắt lại, nói: “Em bóp đầu giúp anh, nhé?”
Đương nhiên là Quý Hạ sẽ không từ chối. Cô bắt đầu bóp từ huyệt thái dương như thường lệ, rồi từ từ ấn theo vị trí các huyệt vị để anh nhẹ đầu. Sau một lúc lâu, khi cô cho rằng anh sắp ngủ rồi lại nghe thấy Giản Trầm Tinh nói ——