Giản Trầm Tinh giải thích sơ qua chuyện quá khứ của mình và Trần Nhất Thiên cho Quý Hạ nghe.
“Sao cô ta có thể như vậy được chứ?” Anh còn chưa kịp bình luận gì Quý Hạ đã vội bênh, “Nếu không phải anh phát hiện thì cô ta căn bản không tính chủ động cho anh biết đúng không? Cái gì mà gọi là yêu đương kiểu fwb cơ, rõ là ngoại tình còn lấy cớ. Lại nói nữa sao hôm nay cô ta không biết xấu hổ là gì còn tới tìm anh chứ? Tự mình không thấy xấu hổ hay sao…”
Cô bỗng ngậm miệng, hơi hơi thấp thỏm: “Có phải em nói hơi quá đáng rồi không?”
“Sao thế được.” Giản Trầm Tinh giữ gáy Quý Hạ, chạm nhẹ vào đôi môi cô, “Anh thích bé cưng lúc bảo vệ anh thế này lắm nhé.”
“Anh không thấy em rất hẹp hòi à?”
“Đương nhiên là không rồi.” Anh tỏ ra ngạc nhiên vì suy nghĩ ấy của cô, “Tình yêu vốn dĩ đã mang tính chiếm hữu rồi, đấy là phản ứng rất bình thường thôi. Suy bụng ta ra bụng người, nếu hôm nay bạn trai cũ của em tìm tới thậm chí anh có thể nói quá đáng hơn ấy chứ.”
Quý Hạ lắc đầu thở dài với vẻ tiếc nuối: “Tiếc là em còn chưa có bạn trai cũ.”
“… Sau này cũng chẳng có đâu.” Giản Trầm Tinh hơi tị nạnh với cái “Tiếc” của cô, anh véo mông cô như trừng phạt rồi mới dịu giọng hỏi, “Bé cưng à, hôm nay anh đã nói em rất đẹp chưa?”
“Sáng anh đã nói rồi á.”
“Thế sao?” Anh chậm rãi thò lại gần, những lời còn lại biến mất sau nụ hôn dài, “Vậy nói lại lần nữa…”
Giữa trưa hôm sau, Chu Thanh Nhiên chọn chỗ còn Giản Trầm Tinh mời các bạn cùng phòng Quý Hạ một bữa với danh phận người yêu cô. Cứ việc sau khi ăn xong mọi người sẽ phải đường ai người nấy đi, nhưng trong bữa tiệc cũng chẳng lấy gì làm thương cảm, họ vẫn duy trì phong cách nhất quán của phòng 321 rất ổn định.
Bọn họ người đi máy bay người đi tàu hỏa, cũng miễn câu “Để tôi tiễn” rất không thành khẩn của Chu Thanh Nhiên, họ vui vẻ tạm biệt nhau ngoài nhà ăn, cũng hẹn trước:
“Hẹn gặp trong hôn lễ của Sơn Sơn nhé!”
“Cũng có thể là Hạ Hạ mà!”
“Lỡ anh Nhiên sinh con thì sao?”
“Vậy xin các dì nhớ mang đủ tiền biếu nhé, đừng có để con tôi coi thường.”
Vì thế lần tạm biệt này kết thúc sau khi mọi người quần ẩu Chu Thanh Nhiên xong xuôi.
“Các bạn cùng phòng của em thú vị thật đấy.” Trên xe taxi Giản Trầm Tinh nắm tay cô, cười thoải mái, “Đúng là người họp theo nhóm.”
“Đúng thế, họ tốt lắm.” Quý Hạ nhìn ra cửa sổ, lòng hơi buồn bã.
Họ về đến nhà khi sắc trời đã tối, hai người giải quyết luôn cơm tối dưới lầu rồi mới lên nhà. Vừa vào nhà Quý Hạ đã nhào vào sô pha, nói: “Buồn ngủ quá đi.”
Giản Trầm Tinh thì đỡ hơn cô, anh mở vali ra sắp xếp đồ dùng của hai người đàng hoàng, nghĩ ngợi một hồi vẫn không động đến đám chai lọ vại bình của Quý Hạ, rồi bỏ hết quần áo cần giặt vào giỏ đựng quần áo bẩn.
“Bé cưng à,” Sau khi dọn dẹp xong xuôi anh tới cạnh sô pha, vuốt vuốt tóc Quý Hạ và thì thào bên tai cô, “Tắm rửa rồi ngủ thôi.”
Quý Hạ nhắm tịt mắt, cô buồn bã nói: “Em mệt lắm, không muốn động đậy.”
Anh vẫn cứ khom lưng như cũ, giọng càng thêm trầm: “Vậy anh tắm cho em nhé.”
Cô vẫn chưa phản ứng lại, mơ màng “ừ” một tiếng. Mà Giản Trầm Tinh vốn định đùa cô lại sửng sốt. Nhưng rồi anh nghĩ, này vẫn cứ là một ý kiến hay.
Thế nên, lúc Quý Hạ nửa mơ nửa tỉnh thấy đôi tay đặt bên hông mình thì hoảng hốt đến suýt nhảy dựng lên: “Cái quỷ gì vậy?!”
Giản Trâm Tinh vẫn bình tĩnh cởi cúc và khóa kéo quần của cô xuống, có lòng tốt giải thích: “Tắm cho em chứ sao, em vừa nhờ anh còn gì.”
Quý Hạ vuốt mặt, cô tỉnh táo trở lại: “Em em em em em tự làm được mà!”
“Không được.” Giản Trầm Tinh chẳng thèm để ý ít sức quèn của cô, anh đẩy Quý Hạ đã ngồi dậy ngã ngửa trên sô pha, một tay giữ vai cô tránh việc cô phản công, tay còn lại thì vẫn tiếp tục cởi quần Quý Hạ, “Em đã mệt vậy rồi, việc nhỏ thế này cứ để anh làm là được.”
Quý Hạ uốn éo người mãi mà không thoát được anh, định giơ chân lên nhưng lại sợ đá phải anh, nên trừ việc ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ quả thực cô đã hết cách.
Thấy Quý Hạ đã không giãy giụa nữa Giản Trầm Tinh tiếp tục cởi áo cô ra, hơn nữa còn nhân cơ hội mà hôn cô một cái: “Ngoan.” Đến tận khi hai người đã trần như nhộng anh mới bế bổng Quý Hạ lên, đi thẳng về phía phòng tắm.
Quý Hạ vẫn còn bất mãn, cô vặn tai anh: “Đồ lưu manh.”
“Em đừng quýnh, thơm tho ngay đây.” Giản Trầm Tinh vẫn không dao động, anh đặt cô xuống trước bồn rửa mặt, “Em tháo trang sức trước đi, anh xem nước đã vừa chưa.”
“Tháo xong chưa? Nước được rồi này.”
Quý Hạ lại đứng cạnh mành che bồn tắm, cô tỏ ra hơi ngại: “Cứ là lạ thế nào ấy…”
“Người thân mật làm chuyện thân mật với nhau sao lại là lạ được.” Anh kéo chiếc dây buộc tóc trên tay cô xuống rồi buộc tóc cho Quý Hạ, “Để anh thoa sữa tắm cho em.”
Giản Trầm Tinh đổ sữa tắm ra lòng bàn tay, xoa xoa tay để tạo bọt biển rồi tắt vòi hoa sen đi, bắt đầu cẩn thận bôi từ cổ Quý Hạ bôi xuống.
“Rõ ràng có bông tắm mà!” Quý Hạ không ngờ anh sẽ dùng tay bèn hơi né ra chỗ khác, xong mới ngoảnh lại lườm anh.
“Đừng có nghịch, cẩn thận ngã bây giờ.” Anh ra ít sức ngăn cô lại, bàn tay dính đầy sữa tắm trượt từ bả vai xuống chỗ cổ tay Quý Hạ, “Bông tắm sao tốt bằng tay chứ?”
Giản Trầm Tinh lại lấy thêm sữa tắm, đôi tay “tuần tra” tới lui sau lưng cô, rồi anh chậm rãi, chậm rãi dịch tay xuống phía dưới, bắt đầu lưu luyến nơi vòng eo cô.
“Để em tự làm đi!” Quý Hạ bị anh vuốt ve tới mặt đỏ tai hồng, vội vã tránh đi.
“Chút việc nhỏ như thế cứ để anh.” Giản Trầm Tinh đột nhiên dùng sức dán lồng ngực mình vào bờ lưng dính đầy chất lỏng trơn trượt của cô, “Dù sao bé cưng của anh đã mệt lắm rồi mà.”
Vì anh dính sát mình mà Quý Hạ khẽ hô lên một tiếng. Nhiệt độ từ cơ thể anh còn nóng hơn cả đôi tay, nóng đến nỗi Quý Hạ thấy khó thở, hơn nữa cô còn cảm nhận được rằng, dương v*t của anh đang cọ nhẹ vào vùng eo mông cô, thậm chí còn có xu thế từ từ cương lên…
Không chỉ vậy, đôi tay trơn trượt của anh đã duỗi ra trước, tóm trúng quả đào nhỏ đã căng lên nơi bầu ngực cô, thong thả ung dung bóp rồi buông, lúc nắn lên trên lúc xoa bên dưới, khiến hai viên đào đỏ chót càng thêm hếch lên.
“Làm gì có ai… Tắm rửa như anh chứ…” Quý Hạ thở hồng hộc, bất giác kẹp chân lại.
“Chẳng phải giờ có rồi sao?” Giản Trầm Tinh hờ hững trả lời, ngữ điệu bình tĩnh và hành động nóng bỏng của anh khác nhau như hai thái cực.