Bạn cấp ba của Quý Hạ, Lâm Văn Tĩnh, ở lại nhà họ bốn ngày.
Lần đầu Lâm Văn Tĩnh thấy Giản Trầm Tinh đã bắt tay cười với anh: “Ngưỡng mộ đàn anh đã lâu.”
Giản Trầm Tinh tiện mồm hỏi ngược lại: “Cô cũng biết anh ư?”
“Đương nhiên rồi. Đàn anh là người nổi tiếng ở trường Thất Trung mà.”
Giản Trầm Tinh chợt thấy cuộc trò chuyện này cứ quen quen thế nào.
Đã là đi công tác nên giờ giấc sinh hoạt của Lâm Văn Tĩnh cơ hồ giống hệt bọn họ, bởi vậy cũng không xảy ra mâu thuẫn gì. Huống hồ khi cô ấy ở đây, Giản Trầm Tinh dù cố ý hay vô tình đều có thể nghe thấy bạn gái và người ta kể chuyện hồi cấp ba, riêng điểm này khiến anh thấy rất hài lòng.
Có một lần anh ngồi viết code trong phòng ngủ loáng thoáng nghe thấy họ cười ngoài phòng khách. Tiếng ồn như thế thực ra vẫn chưa ảnh hưởng đến công việc của anh, nhưng chỉ lát sau anh đã nghe thấy đề tài mình thấy hứng thú, thế là anh nhẹ nhàng mở hé cửa để tiện cho việc nghe lén ——
“Cho tới giờ, bà vẫn là người học giỏi duy nhất trong lớp biết kể chuyện “màu vàng”* đấy.” Lâm Văn Tĩnh đang “khen” Quý Hạ.
(*) Chuyện 18+ ạ =))
“Làm gì có? Rõ ràng ký túc các bà mới buông thả nhất ấy.” Quý Hạ chối.
“Sao lại không có được?” Để làm chứng cho luận điểm của mình, Lâm Văn Tĩnh hơi cao giọng, “Có lần vào tiết tự học nhé, tôi lấy sách luyện tập ra rồi nói với bà, “Ê Hạ Hạ mình làm đi”, bà có nhớ mình đã trả lời thế nào không?”
Quý Hạ bật cười, cô hắng giọng, ra chiều hờn dỗi: “Ai muốn làm với bà cơ.”
“Bà nhìn đi!” Lâm Văn Tĩnh tỏ vẻ “chết rồi nhé”, “Hơn nữa bà còn cứ kể mấy chuyện hài bậy bạ cho tôi nghe!”
“Rồi rồi, tôi thừa nhận, tốc độ lái xe* của tôi hơi nhanh một tí. Nhưng rồi bà cũng lái theo tôi còn gì, chó chê mèo lắm lông…”
(*) Hay đùa cợt những người “tài xế lão làng” là những người rất thành thạo trong chuyện 18+ ~
Giản Trầm Tinh nghe lén hết câu chuyện cũng cười theo họ. Nhưng anh không thấy hai cô gái giống “tài xế lão làng” gì cho lắm, chẳng qua ấy là kiến thức sinh lý bình thường mà thôi. Huống hồ chuyện 18+ con gái kể nhau nghe, với con trai mà nói căn bản chẳng đáng gì.
Về sau nhớ lại cảnh này, Giản Trầm Tinh chỉ thấy mình “too naive.”
Cuối tuần Lâm Tĩnh Văn đi, bất hạnh là Quý Hạ phải tăng ca, nên bất chấp việc Lâm Tĩnh Văn liên tục từ chối, cô nhờ Giản Trầm Tinh chở cô ấy ra sân bay. Trên đường đi Giản Trầm Tinh đã nghĩ đến việc “dò hỏi” chuyện của người yêu hồi học cấp ba, nhưng anh không biết bắt đầu từ đoạn nào.
May mà Lâm Tĩnh Văn tự biết giữa anh và cô ấy chỉ nói được chuyện về Quý Hạ, bèn chủ động bắt chuyện: “Đàn anh biết không, lúc ấy Quý Hạ kể cho bọn em nghe anh với cô ấy yêu nhau, cả đám chẳng đứa nào tin, cứ tưởng là cô ấy nói điêu đấy.”
“Vì sao vậy?” Anh hứng thú hỏi lại.
“Bởi vì…” Lâm Tĩnh Văn mím môi trầm ngâm một hồi mới nói, “Hạ Hạ của bọn em quả thật rất ưu tú, nhưng nếu so với đàn anh thì không giống người của một thế giới lắm.”
“Sao lại vậy được,” Giản Trầm Tinh hơi cau mày, anh có vẻ không thoải mái lắm, “Bọn anh rất hợp nhau.”
Lâm Tĩnh Văn nhận ra anh không vui bèn vội vã giải thích: “Không phải, đàn anh đừng hiểu lầm, ý em là… Nói thế này nhé, nếu đứng trong một nhóm người, đàn anh thuộc kiểu sẽ khiến người ta ấn tượng từ ánh nhìn đầu tiên, về phần Hạ Hạ, cần phải ở bên cô ấy lâu mới ngẫm được vẻ đẹp của cô ấy, nét đẹp tương đối nội tâm đấy.”
“Khoa trương quá.” Anh khẽ lắc đầu.
Lâm Tĩnh Văn thấy anh không đến mức bực mình mới thả lỏng tựa lưng vào ghế, cô ấy nhìn về phía trước: “Thật ra bọn em đều biết Hạ Hạ thích anh từ lâu rồi, nhưng không ai nói gì cả, dù sao người thích anh ở trường Thất Trung có khi xếp cả hàng dài từ cổng trường đến tận khu thí nhiệm. Về sau tốt nghiệp đi du lịch bọn em chơi Truth or Dare, mới có người hỏi Hạ Hạ thích Giản Trầm Tinh đúng không?” Cô ấy “xì” một tiếng, “Hạ Hạ chẳng biết nói dối đâu, mặt đỏ bừng, còn cứ mạnh miệng nói không thích vì anh đã có bạn gái rồi.”
“Từ từ đã,” Giản Trầm Tinh dở khóc dở cười, “Lúc ấy anh mới học đại học năm nhất, nào đã có bạn gái.”
“Hả? Không có ư?” Lâm Văn Tĩnh trợn tròn mắt, “Nhưng bọn em đều nghe nói anh yêu đương từ hồi cấp ba mà?”
Giản Trầm Tinh cũng giật mình, anh không hề biết Thất Trung lại có lời đồn như vậy. Lâm Văn Tĩnh thấy vẻ mặt anh không giống giả vờ bèn nuối tiếc thở dài: “Lời đồn này chân thật dữ lắm, bọn em đều tin một vành. Chứ lẽ ra Hạ Hạ định biết điểm thi đại học xong sẽ thổ lộ với anh đấy.”
Phản ứng đầu tiên của Giản Trầm Tinh là nuối tiếc, nếu không có lời đồn vớ vẩn ấy chưa biết chừng họ đã yêu nhau lâu rồi.
Nhưng nghĩ thêm một lát thì anh không thấy tiếc nữa. Lúc ấy căn bản anh không nhớ cô là ai, nếu đột nhiên bị tỏ tình thì tỉ lệ đồng ý chắc chắn nhỏ hơn 1%. Thà rằng để muộn vài năm hai người có thể trôi chảy bên nhau vẫn hơn việc cô bị từ chối. Nghĩ như thế thì hiện tại cũng đâu phải là không tốt.
Về sau Lâm Tĩnh Văn kể rất nhiều chiến tích “quang huy” của Quý Hạ. Cô ấy biết chừng biết mực, kể chuyện khiến mọi người chỉ thấy Quý Hạ thú vị thay vì ngốc nghếch, Giản Trầm Tinh âm thầm ghi nhớ bằng hết.
Khi tạm biệt cô ấy hơi phất tay với Giản Trầm Tinh, Lâm Tĩnh Văn cười tươi: “Cảm ơn đàn anh đã tiễn em, chúc hai người bên nhau lâu dài.”
Giản Trầm Tinh rất là hưởng thụ.
Sau khi tiễn Lâm Tĩnh Văn, anh vào trong xe gọi điện báo cáo Quý Hạ: “Anh đã thuận lợi tiễn cô ấy tới nơi bình an, không hề trễ giờ.”
Quý Hạ nói như thật: “Ồ, vị đồng chí này làm khá lắm, có thể xem xét để khen thưởng hợp lý.”
“Khen thưởng anh được ăn bữa trưa với đồng chí Quý Hạ nhé?”
“Nhưng mà…” Cô ngập ngừng, “Nhạc Thủy mời em đi ăn rồi.”
“Có bạn bè quên cả người yêu.” Anh phê bình.
“Anh đừng có ăn qua loa đấy,” Quý Hạ giả vờ như không nghe thấy, “Không muốn nấu cơm thì xuống dưới lầu ăn, đừng có lười.”
“Đã rõ thưa sếp.”
Giản Trầm Tinh lái xe về nhà, nghĩ một hồi vẫn từ bỏ ý định nấu cơm. Anh cảm thấy mình bị Quý Hạ chiều hư mất rồi, ngày xưa ở một mình còn thường nấu cơm xào rau, giờ cứ nghĩ đến việc nấu cơm là lại mất hết hứng thú, nói thẳng ra là lười.
Về nhà rồi cũng không còn việc gì nữa, anh bèn bật máy tính gõ code. Đang gõ gõ chợt nhớ tới một chuyện rất buồn cười của Quý Hạ, thế là bèn mở word ra liệt kê hết theo thứ tự một hai ba, vừa liệt kê ra vừa cười tủm tỉm.
Sau khi viết xong anh không còn hứng gõ code nữa, lại nhớ Quý Hạ từng nói trong ổ cứng của cô có mấy bộ phim kinh điển bèn đứng dậy ra kệ sách lấy.
Quý Hạ có hai chiếc ổ cứng di động, anh cũng không biết là cái nào, thế nên kết nối cả hai với USB tìm trong từng ổ một.
Hai ổ cứng tổng cộng chia làm bốn ổ nhỏ, anh click mở ổ thứ nhất, tuy không thấy có bộ phim nào nhưng thấy không ít folder mang cái tên rất “tiểu thuyết”, bèn thoát ra click vào ổ thứ hai. Ổ thứ hai quả thực chứa phim điện ảnh, anh lướt một lát bỗng ngộ ra, lạ thật, sao có bằng đấy file mà lại chiếm tận 30-40G?
Thế nên anh quay về ổ thứ nhất, chọn “Hiện file ẩn”, sau đó thì cứng cả người.
Hay lắm, trong cái folder “Tiếng Anh” kia, lẳng lặng nằm yên những folder con tên “BG”, “BL”, “GL” dòm rất thần bí. Anh tiện tay click vào file “GL”, thấy một nhóm mẫu nữ trần truồng đang nhìn về phía mình qua lớp màn hình máy tính, vẻ mặt như đau đớn lại như sung sướng.