Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 9





Bữa tối hôm đó, tuy tôi đã rất cố gắng nhưng vẫn ko qua được cặp mắt tinh tế của mẹ :

- Con làm sao vậy ? Mệt hả .

Tôi ngừng chọc đôi đũa vào cơm :

- Vâng, con hơi đau đầu một chút.

Mẹ bỗng hỏi dồn dập :

- Đau đầu ? lâu chưa , ở đâu, ở đằng sau gáy hay hai bên thái dương ?

Tôi ko ngờ lí do đó lại khiến mẹ lo lắng như vậy :

- Con bị nhức một chút thôi, chắc hôm nay trời lạnh mà ko mang theo mũ len.

Mẹ vẫn lo lắng :

- Thật chứ , đau như thế nào phải nói ngay cho mẹ nhé.

- Mẹ lại xem fim hàn chứ gì.

- Con bé này, sức khỏe ko đùa được đâu.

Tôi le lưỡi, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều. Gia đình luôn là một vòng ôm lớn, cực ấm áp.
Học bài xong, liếc nhìn đồng hồ, 9h30 . Leo lên giường, theo thói quen, cầm điện thoại lên . Nhưng tôi do dự, có nên nhắn tin cho anh ko ? Anh ấy nói với anh Huy là ko có bạn gái thì sự thật sẽ là vậy . Một người quan trọng ấy là bạn thân của anh thì sao ?

Đấy là tôi tự an ủi mình, thực ra tôi đang rối bời…cực rối.

Kem hạnh nhân – thứ tôi thích nhất , Duy Phong – người tôi thích nhất .. lại dành cho một người khác. Cái suy nghĩ quái ủi này tôi vẫn ko sao gạt được. Từ lúc biết anh chưa có bạn gái, tôi đã rất cố gắng. Tìm tới trường anh ngày một nhiều hơn, hỏi thăm những người xung quanh về anh … còn mua một số thứ cho anh nữa. Cố gắng như vậy nhưng có một thứ tôi ko có đủ … sự can đảm. Ko dám đội diện trực tiếp với anh.

Nhiều lúc, để có thêm dung khí, tôi tự hù mình :

- Anh ấy chưa có bạn gái nhưng ko phải là sẽ ko có, công khai theo đuổi giành giật anh thì cơ hội còn mong manh, còn cứ trốn như thế này …cái tên thôi anh cũng ko biết.

Vậy là lại chuẩn bị một món quà thật xinh , một bộ quần áo thật dễ thương , lại đi tới trường anh và điểm dừng vẫn chỉ là cổng trường đại học.

Tôi cũng bất lực với chính mình.


Tôi tự giễu mình :

- Điều ước thành hiện thực rồi kìa, gặp anh sẽ ko buông cơ mà. Sao vậy, sợ hãi hả ? Khí thế lúc trước đâu rồi hả ?

Tôi lấy bút ghì mạnh từng chữ trên giấy,rồi cắt dán ngay lên tấm gương to nhất trong phòng.

Như vậy, mỗi lần tự ngắm nhìn mình, tôi phải tự đối diện với mọi thứ .

“ Một là từ bỏ. Hai là theo đến cùng . Ko có phương án ba ”

Và hôm đó, có một người nghiêng nghiêng đầu nhìn một tin nhắn khó hiểu :

“ kem để lâu sẽ tan chảy , đừng do dự hay chờ đợi. Kem, phải ăn ngay ”

A nhíu mày … triết lí này …có hơi tham ăn.

Rồi anh bật cười :

- Cô bé này, chỉ cần để kem trong tủ lạnh là được mà.

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm. Quyết tâm .. theo đến cùng. Tôi nắm chặt di dộng :

- Tốt nhất anh nên tắt nguồn đi, em chuẩn bị tổng khủng bố điện thoại anh đây.

Đây là lần đầu tiên, tôi gọi cho anh. Điện thoại anh ko để nhạc chờ, nghe từng tiếng chuông khô khan, tôi căng thẳng muốn chết.

Và trong một căn biệt thự kia, một người đang nhấm nháp cà phê sáng, xem tài liệu.

Nhìn nghiêng, mái tóc đen ngắn, chiếc mũi cao thẳng tắp,đôi chân dài bắt chéo nhau
. Trông anh có vẻ thư thái, nhàn hạ như thật ra anh đang rất tập trung vào công việc.
Ko hề nghe thấy ở tầng trên, chiếc điện thoại đen trong phòng đang kêu réo .

Đến cuộc gọi thứ hai thì tôi tắt máy. Chắc là anh bận rồi, ko được làm phiền .

Thắt xong chiếc nơ áo, tôi tung tăng tới trường.

Đang ăn sáng với Vũ thì điện thoại đổ chuông, tôi suýt nữa thì cắn trúng lưỡi. Nhìn thấy tên hiển thị tôi giận cá chém thớt :

- Anh có biết là ko nên quấy rầy người khác ko ?

Anh Huy hơi giật mình những vẫn hống hách:

- Trời, kệ chứ. Anh gọi chỉ để hỏi cái này ?

- Anh muốn hỏi gì thì nhanh lên nhé.

- Em với Duy Phong sao rồi ?

Tôi ho sặc, có cần phải nghe lời, hỏi nhanh và đường đột tới vậy ko.

- Em theo đuổi người ta được chưa ? – Anh Huy hỏi tiếp.

Tôi dẹp đồ ăn sang một bên :

- Ừ thì…em cũng đang tiến hành từ từ.

- Này, cố lên nhé. Hôm qua gặp Duy Phong, cậu ấy bảo với anh ko thích độc thân nữa rồi. Tốc độ của em mà cứ chậm rì như vậy, mất ráng chịu.

Tôi tắt điện thoại. Lạ nhỉ, sao tôi lại có cảm giác anh Huy đang thúc giục tôi vậy nhỉ. Mà đúng, phải tăng tốc độ mới được.

Trong văn phòng luật sư, Nguyễn Huy thở dài :

- Haiz, nhát gan quá. Nếu được, anh đi nói với cậu ấy luôn rồi.

Buổi học hôm đó, tôi như bị trầm cảm, ko tham gia nói chuyện cũng ko them nghe ai nói. Chỉ nghĩ vẩn vơ đến anh, đến những cách theo đuổi anh. Vậy nên đã có một số chuyện quan trọng tôi đã bỏ qua.

Trúc Vũ còn đang chém tào lao với bàn trên, thấy tôi cứ thẫn thờ thì mắng :

- Cậu bị hâm đấy à .

Tôi vui vẻ đáp :

- Ko , nhưng mà tớ quyết định công khai theo đuổi anh ấy rồi.

Trúc Vũ có hơi sững sờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường :

- Phải thế chứ. Đáng ra phải từ lâu rồi ấy. Cố lên, yeah.


Hai đứa đập lòng bàn tay vào nhau :

- Yeah !

Và tôi cũng đã ko hề nhận thấy vẻ mặt kì lạ ấy của Trúc Vũ.

Tan học, tôi ko tới nhà Vũ như mọi hôm mà ghé vào quán Mun, chọn những chiếc bánh nhỏ xinh trông thật ngon, gói hộp lại thật dễ thương.

Chị Mun vừa giúp tôi gói lại vừa hỏi :

- Lâu lắm ko thấy mấy đứa vào quán chị nhé. Bận học lắm sao.

Tôi lấy ví ra chuẩn bị trước, đáp :

- Vâng , tụi em bận học.

- Chị đã bảo là em ko biết nói dối rồi mà – chị đưa hộp bánh cho tôi – bận vì người này hả ?

Tôi ngượng nghịu, khẽ gật nhẹ đầu .Chị dúi tiền lại vào tay tôi :

- Ko nhiều đâu, chị tặng em. Xem như cổ vũ nhé.

Tôi xua tay, cười :

- Ko, ít thì chị cầm lấy đi. Lúc nào nhiều thì miễn phí cho em.

- Lấy lại tiền ngay, ko chị đuổi ra khỏi đây bây giờ. Nhớ là thường xuyên ghé quán chị nhé. Bao nhiêu loại bánh mới đấy.

Tôi hớn hở :

- Thật sao chị .

- Gạt em đấy. Tưởng tụi em hay đến như mọi hôm chứ.

Tôi cẩn thận cầm lấy hộp bánh :

- Cám ơn chị nhiều nhé. Tụi em bận học thật mà. Tuần này toàn học cả ngày thôi.

- Vậy tranh thủ cuối tuần tới đây. Cảm ơn chị thì khi nào dẫn cậu ấy tới đây .

Tôi lúng túng :

- Chắc khó lắm, đây là lần đầu em tặng quà cho anh ấy đấy.

Chị cười lớn :

- Haha, đùa em một chút thôi. Cố lên nhé.

Tôi gật đầu mạnh .

Theo tôi biết được thì khoảng tầm 10 phút nữa anh sẽ tan học. Vì cũng tới đây nhiều lần nên tôi quen được một cô bán đồ ăn vặt. Cô thấy tôi thì vẫy vẫy tay :

- Tới đây ngồi cho ấm.

Câu đầu tiên cô nói với tôi cũng chính là câu này.

- Hôm nay lại chờ cậu ấy nữa à.

Hai cô cháu tôi đã cực kì thân thiết.

- Vâng, hôm nay cô bán được ko a?

- Cũng được – cô nhìn hộp bánh trong tay tôi – cháu quyết định kĩ rồi à.

Tôi ấp a ấp úng :

- À vâng – rồi lôi hộp bánh ra – cô xem này, cháu định mang cái này cho anh ấy.

- Ừ, trông dễ thương đấy. Phải tự tin lên nhé.

Tôi cúi đầu, thì thầm :

- Đây là lần đầu tiên cháu thích một người. Cháu … ko biết làm sao nữa.

- Nhìn cháu thường xuyên tới đây đứng đợi, ngó nghiêng à cô nhận ra được ngay. Cố lên nhé.

Tôi gật đầu mạnh.

Bao nhiêu người ủng hộ tôi như vậy, tại sao tôi lại ko theo đuổi tới cùng ?


Tôi cảm ơn cô rồi tiến vào cổng trường, nhưng vẫn như mọi ngày, từng tốp sinh viên đi ngang qua nhưng tôi ko thấy cái dáng cao gầy ấy. Đợi đến lúc cô bán đồ ăn vặt chuẩn bị thu dọn, tôi mới chịu thôi. Lúc tôi chào cô, cô mỉm cười :

- Đừng dễ dàng bỏ cuộc nhé.

Tôi gật đầu mạnh :

- Vâng, cô phải tin tưởng cháu đấy nhé.

Về tới trường, tôi lao ngay lên lớp. Phù , chưa bị muộn học.

Trúc Vũ vừa thấy tôi thì túm lấy, sốt sắng :

- Cậu đi đâu vậy . Điện thoại thì ko chịu nghe. Làm bọn tớ lo chết đi được . Anh Vũ với anh Huy đi tìm cậu rồi đấy.

Tôi rút điện thoại ra, hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ Mạnh – Trúc Vũ và cả anh Huy nữa.

- Chết, tớ để chế độ im lặng, quên mất. cậu gọi báo cho Mạnh Vũ, còn tớ lo anh Huy nhé.

Chuông chưa kịp đổ tiếng thứ hai, tôi đã nghe thấy tiếng quát :

- Em đang ở đâu vậy hả ?

Tôi đưa điện thoại ra xa, bịt mũi , nói giọng khác khác một chút :

- Này, tôi ko phải Vy Anh.

Người bên kia khẽ thở ra nhẹ nhõm, nhưng lập tức quát tiếp :

- Con nhóc này, anh đang chuẩn bị báo cảnh sát tìm trẻ lạc đấy.

Tôi biết lỗi, áy náy :

- Vậy …tại di động em để chế độ im lặng .

- Thế lúc nãy em đi đâu, cũng ko về ăn trưa.

- Em đi gặp… anh ấy.

Giọng anh Huy có chút bất ngờ :

- Hả, em biết cậu ấy ở đâu à .

- Thì ko phải ở trường hả ? Định gạt em là anh ấy cúp học chứ gì ?

Anh Huy lại lớn tiếng :

- Vậy là em ở đó cả trưa hả ?

Tôi trả lời với vẻ đương nhiên :

- Vâng.

- Chiều học xong tới văn phòng anh.

Còn chưa kịp trả lời thì đã bị ngắt máy. Tôi gắt lên :

- Người lớn thì oai lắm à.

Phát hiện ra xung quanh có hơi kỳ quái, tôi ngẩng đầu lên … thầy giáo vừa bước vào lớp …chợt đứng khựng lại.Rồi thầy nhẹ nhàng đặt cặp xuống bàn, rồi thầy nhìn tôi, rồi thầy từ tốn :

- Tùy thôi, có những người chưa lớn mà cũng rất oai nữa.

Cả lớp cười vang lên. Cũng may thầy chủ nhiệm vừa teen vừa vui tính. Nhưng mà như vậy ko có nghĩa là ko thù dai. Buổi hôm đó, tôi bị thầy đì , hic.