Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 14: Lăng Bách sợ hãi



Không giống như Hà Nhiên nghĩ, lần này Lăng Bách đến không phải để quấy rối mà là xin lỗi. Hắn đứng cách cô một cánh cửa, từ tốn nói:

“Hà Nhiên, em có ở nhà đúng không? Tôi cần nói chuyện với em.”

Thấy hắn có vẻ bình tĩnh, cô đáp:

“Anh muốn nói gì thì nói đi.”

“Em nhẫn tâm để anh ở ngoài cửa được sao?”

Hà Nhiên không hiểu hắn muốn gì, lần trước chẳng phải lúc chia tay cô đã nói rõ tất cả rồi à? Rằng bọn họ thật sự có quá nhiều quan điểm sống trái ngược nhau. Đến với nhau chỉ vì muốn thử tìm người san sẻ áp lực cuộc sống, vì bạn cô khăng khăng Lăng Bách thích cô, nói hắn là một người phù hợp. Nhưng cô thấy rõ, họ không hợp chút nào.* (Fb: Nhược Mộng)*

Cô nói thẳng:

“Vào nhà làm gì? Anh nói gì thì nói nhanh đi. Nếu còn dây dưa thì tôi gọi cảnh sát đó!”

Một lần là đủ rồi, cứ bám dính lấy cô không chịu tha như thế thật sự khiến cô hơi hoảng. Trên mạng có rất nhiều bài báo về những vụ gϊếŧ người vì tình, mặc dù cô và Lăng Bách còn chưa yêu sâu đậm đến mức ấy, nhưng biết đâu được hắn cũng có máu biếи ŧɦái trong người thì sao?

Trong lúc hai người giằng co, Nam Cung Lân ở nhà cũng đã nhận được điện thoại từ người của mình. Anh luôn cho vệ sĩ theo bảo vệ Hà Nhiên, bạn gái tương lai của anh tất nhiên sẽ được hưởng đặc quyền.

Vệ sĩ nhỏ giọng báo:

“Thiếu gia, thiếu gia, cái tên hôm trước lại tới rồi, bây giờ phải làm sao đây? Tôi qua cho hắn một đạp có được không?”

Nam Cung Lân nói:

“Không vội, đợi xem mục đích của hắn là gì. Nếu hắn có hành động thô lỗ thì hãy ra mặt. Còn nữa, bảo người đến chung cư Hoa Lạc ứng cử làm bảo vệ đi.”

Như vậy lần sau nếu có ai gây sự thì người của anh có thể công khai xuất hiện tóm gọn hắn, không sợ bị Hà Nhiên phát hiện anh cho người theo sau cô.* (Fb: Nhược Mộng)*

Nam Cung Lân tắt máy rồi gọi đến số của Hà Nhiên.

Chuông điện thoại bất ngờ reo vang làm cô giật thót cả mình, cô nói với Lăng Bách ở bên ngoài:

“Anh ở đó chờ một chút, tôi có điện thoại.”

Cô nhấn nút màu xanh trên màn hình, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của Nam Cung Lân vang lên bên tai cô:



“Em đang làm gì vậy?”

“Anh gọi có việc gì sao?”

Nam Cung Lân cười cười:

“Không có, chỉ muốn nghe giọng em thôi.”

“Khụ khụ khụ…” Hà Nhiên sặc nước bọt, ôi trời, anh bác sĩ thú y này cũng biết nói mấy câu ngọt ngào thật đó.

Cô lo nói chuyện với Nam Cung Lân, để Lăng Bách đứng trước cửa chờ đến nỗi sốt ruột, xung quanh còn có muỗi cứ vo ve toan đáp lên người hắn. Hắn khó chịu nói:

“Xong chưa vậy? Tôi thật sự cần nói chuyện với em mà!”

Giọng của hắn tương đối to, Nam Cung Lân cũng nghe được, anh hỏi:

“Hình như là bạn trai cũ của em?”

“À, phải, bây giờ không tiện nói chuyện. Anh chờ một lát tôi sẽ gọi lại nhé?”

“Không biết hắn định làm gì, em cứ giữ liên lạc với tôi đi.”

Hà Nhiên nghe anh nói thế thì thấy cũng có lý, mặc dù để người khác xen vào cuộc trò chuyện của cô và Lăng Bách là không đúng, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, ai biết tên kia tới với ý xấu thì sao? Nguy hiểm lắm.

Vì vậy, Hà Nhiên giữ liên lạc với Nam Cung Lân và cẩn thận hỏi Lăng Bách:

“Anh cần gì? Chúng ta đã chia tay lâu rồi mà.”

Lăng Bách lúng túng:

“Tôi… Tôi muốn quay lại với em.”

Hắn vừa nói xong câu này, Nam Cung Lân liền nhíu mày. Anh nhắn tin cho người của mình, dặn dò:

“Sau này không được để tên đó đến gần chung cư Hoa Lạc nữa.”



Về phần Hà Nhiên thì khá bất ngờ, khó tin, nhớ lúc cô nói họ không phù hợp, muốn chia tay, Lăng Bách còn khinh bỉ cô rằng suốt ngày chỉ biết hốt c*t cho mèo, không làm được gì ra hồn. Cô phải kìm nén lắm mới không ụp cả mớ sản phẩm của Gạo Nếp và Xôi Đậu lên đầu hắn ta đó.

Họ qua lại gần ba tháng trời mà hắn còn không biết cô yêu thích động vật, không biết việc cô nuôi mèo, vô tâm đến thế là cùng. Bạn cô khoe khoang rằng hắn rất ga lăng, lịch thiệp. Có ư? Có mới lạ!

Hà Nhiên cáu gắt nhưng vẫn cố giữ thái độ lịch sự:

“Tôi không thấy chúng ta có điểm gì chung cả, mời anh về cho. Nếu anh còn làm phiền tôi, tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát.”

Vốn không nghĩ tới Hà Nhiên lại lạnh lùng như vậy, Lăng Bách bất ngờ sững người, chân như bị ai đóng đinh tại chỗ. Hắn đứng im rất lâu, sau đó tức giận, giơ chân đá vào cửa gỗ phía trước một cái thật mạnh.

Rầm.

Hà Nhiên ở bên trong bị dọa giật thót, cô đợi một lát mới dám áp sát tới cửa nhìn qua mắt mèo, nhưng kỳ lạ là lúc này không thấy ai bên ngoài.

Một tên đàn ông cao to mặc đồ đen và đeo kính râm tiến tới chỗ Lăng Bách từ lúc nào, dùng cánh tay đầy cơ bắp của mình quặp cổ Lăng Bách, một tay khác bịt miệng hắn rồi kéo đi. Hắn hoảng loạn, đột nhiên bị người ta lôi xềnh xệch trên hành lang như vậy, trong lòng hắn rất sợ hãi. Trông người đàn ông kia giống như giang hồ, hắn trợn to mắt và giãy giụa kịch liệt nhưng vô dụng, cánh tay của tên đó vẫn vững vàng giữ lấy hắn.

Lúc bị lôi vào thang máy rồi, Lăng Bách vẫn còn hoang mang, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người kia.

Lúc cửa thang máy khép lại, miệng hắn mới được thả tự do, hắn lập tức hỏi:

“Đại ca, buổi tối sao anh lại đeo kính râm?”

Người đàn ông kia vẫn kẹp cổ hắn, nói:

“Vì ngầu.”

Sau đó thì Lăng Bách bị đá đít khỏi chung cư Hoa Lạc, hắn ngã sõng soài trên đất, bị người kia cảnh cáo:

“Nếu còn tiếp tục quay lại đây gây rối nữa thì coi chừng mông của mình, hiểu chưa?”

Không hiểu ông ta nói vậy nghĩa là sao, Lăng Bách thấy cúc hoa đau nhói, vội vàng ôm mông rồi run rẩy nói:

“Tôi có làm gì đâu mà…”

Hắn đoán người này là bảo vệ của chung cư cho nên định giải thích, nào ngờ người ta căn bản chẳng thèm nghe. Cánh tay cơ bắp của người đàn ông vung lên, giả vờ đập tới, còn chưa thật sự đánh thì Lăng Bách đã la hét ỏm tỏi rồi che đầu lại.

Xung quanh có vô số ánh mắt tò mò nhìn về phía hắn, đều đồng loạt cười ha ha. Lăng Bách xấu hổ, vội vàng chạy đi, tay vẫn còn che mông của bản thân. Lời đe dọa kia thật ra vẫn có tác dụng lắm!