Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 42: Anh đang dạy việc cho em



Ăn tối xong, Hà Nhiên chào tạm biệt Nam Cung Lân rồi trở về phòng 201. Trong buổi hẹn hò hôm nay, cô đã vô tình trở thành bạn gái của anh lúc nào chẳng hay. Nghĩ mãi nghĩ mãi mà chẳng tin nổi người con trai tốt tính như thế có thể yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, cô phải soi rương hết nửa tiếng để nhìn xem nhan sắc của mình có gì nổi bật.

Không, chỗ nào cũng bình thường hết sức. Mắt là bộ phận đẹp nhất trên mặt cô, vừa to vừa long lanh đáng yêu, mũi không quá cao mà vừa phải, môi thì hơi mỏng, tuy vậy, mặt của cô thon gọn nên nhìn tổng thể vẫn được tính thanh tú.

Hà Nhiên nghiên cứu một lát thì bỏ cuộc, việc Nam Cung Lân thích cô tạm gác lại, có vắt nát óc cũng không nghĩ ra được tại sao.

Cuối ngày, Hà Nhiên nhận được tin nhắn của Trần Dự nói rằng hai người họ đều được chút tiền bồi thường tổn thất tinh thần, nhưng cô vì áy náy với Trần Dự nên không lấy, chỉ nhận tiền lương mà mình đã làm ở tiệm thịt nướng.

Trần Dự còn chưa nói thêm được câu nào, muốn giải thích cho cô biết tiền bồi thường kia nhiều gấp ba lần tiền lương của cô, nhưng cô không quan tâm lắm, chỉ nói:

“Lỗi của tôi mà, anh cứ nhận đi, không sao đâu.”

Về phần cô, cô xin nghỉ việc để đổi sang nơi khác, nơi đó chính là… phòng khám thú y Truy Nhiên.

Mấy ngày kế tiếp, Hà Nhiên bận rộn thu xếp mọi thứ rồi đến Truy Nhiên nhận chức. Người cô gặp không ai khác ngoài Chu Viễn Kỳ - chàng bác sĩ chính ở đó. Cô cứ ngỡ hắn là người phụ trách nên liên tục nói cảm ơn, khiến cho hắn lúng túng:

“Không không, không cần làm thế đâu, tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi mà.”

“Anh cho tôi vào làm ở đây như vậy, tôi biết ơn anh lắm!”

Chu Viễn Kỳ xấu hổ nhận lấy những lời tốt đẹp đó, trong lòng lại muốn khóc. Hắn đang hoang mang về giới tính của mình thì thôi, bây giờ còn được nhìn thấy Nam Cung Lân và Hà Nhiên tương tác qua lại mỗi ngày, giống như chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ giúp hắn mau chóng nhận ra hắn thích Nam Cung Lân vậy.

Một buổi chiều, vì quá chán nản nên Chu Viễn Kỳ đã ra ngoài mua cà phê uống, rồi bắt gặp chủ nhiệm của trạm cứu trợ đang tức giận mắng mỏ gì đó.

Hai tên đàn ông đều buồn bực, lại là chỗ quen biết, lập tức ngồi lại với nhau và than thở đủ điều. Lý Thân lần thứ n bị thất tình, đau thắt cả ruột gan! Tình duyên lận đận của hai người khiến họ vô cùng đồng cảm với nhau.

Lý Thân thở dài một hơi:



“Anh bạn à, trên đời này thật sự có rất nhiều cô gái tàn nhẫn với tôi.”

“Tôi lâu rồi chưa có bạn gái, không nhớ cảm giác nắm tay họ nữa là…” Chu Viễn Kỳ rầu rĩ.

Bọn họ đứng ở vách tường ngăn cách hai bên phòng làm việc mà trò chuyện, còn ở bên trong, phòng làm việc riêng của Nam Cung Lân lại đang có cảnh khiến cho người ta ghét mắt mà nhìn.

Nam Cung Lân để Hà Nhiên ngồi trên đùi mình, dạy cô phân loại các loại thuốc cơ bản cho chó, mèo khi chúng bệnh. Nhưng mà, cô không hiểu tại sao anh không cho cô đứng nghe giảng!

Anh nói:

“Phòng làm việc chỉ có một cái ghế, anh không nỡ để em chịu khổ.”

“Đứng một lát thôi mà…”

“Vậy cũng không được.”

Cho nên Hà Nhiên bị anh kéo tới ngồi lên đùi, hại cô khó mà tập trung nổi. Hơi ấm từ anh phả vào sau tai và gáy cô mỗi khi nói gì đó, từng chút từng chút một như mài mòn sự chống cự vô cùng nhỏ của cô. Phần tai và cổ cô đỏ bừng bừng, cô rất sợ lỡ ai đó đột ngột đến tìm!

“Anh, anh làm vậy không tốt lắm đâu? Nếu có người đến tìm thì sao?”

“Anh khóa cửa rồi.” Nam Cung Lân thản nhiên nói.

Đó mới là vấn đề chứ! Hà Nhiên bất lực nói:

“Họ phát hiện chúng ta ở trong này đóng cửa thì sẽ nghĩ thế nào chứ? Em sợ anh sẽ bị người ta đuổi việc vì làm không nghiêm túc đó.”

“Ồ? Ra là em lo cho công việc của anh?”

Cách anh phản ứng với vấn đề này trông có vẻ nhẹ nhàng làm sao, Hà Nhiên hạ giọng xuống:



“Anh đưa em vào đây làm cùng đã là vận dụng quan hệ rồi, ngộ nhỡ họ phát hiện anh còn lười biếng…”

Nam Cung Lân một tay ôm eo cô, kéo tập giấy trên bàn lại gần rồi đáp:

“Lười chỗ nào chứ? Anh đang dạy việc cho em đây.”

“…”

Được rồi, Hà Nhiên thật sự không cãi được anh, nhưng cả quá trình ở trong phòng riêng của anh xem các loại hồ sơ cho thú cưng cũng xem như mở mang đầu óc, cô tạm không so đo. Ngồi một lát, cô đột nhiên nhìn thấy chữ Truy Nhiên ở một góc, lập tức lên tiếng hỏi:

“À phải, em định hỏi anh lâu rồi mà quên mất, em đang nghĩ cái tên Truy Nhiên của nơi này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

“Có.”

Nam Cung Lân gật đầu, để Hà Nhiên nghiêng mặt về phía anh rồi nở nụ cười tươi tắn:

“Nếu anh nói nơi này là gia đình anh mở, em tin không?”

Anh không dám nói huỵch toẹt ra rằng vì để theo đuổi cô nên anh mới xây nên trạm thú y Truy Nhiên, bây giờ còn chưa phải thời cơ chín muồi.

Hà Nhiên giật mình hỏi lại:

“Của nhà anh? Nhà anh có tiền như vậy à?”

Anh suy nghĩ về chuyện này, sợ dọa cô nên khiêm tốn đáp:

“Ừm, cũng được xem là có chút vốn.”