An Tống đã không còn khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy đau lưng và tê chân, trong lòng oán hận vì sao cuộc họp này còn chưa kết thúc.
Cô không nghe được bên trong đang nói gì, hơn nữa mấy phút trôi qua mà Dung Thận cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng ậm ừ đáp lại.
Cơ lưng của An Tống đã tê liệt rồi, cô muốn giơ tay đấm, nhưng người đàn ông đang ôm lấy cô, cử động rất khó để thực hiện.
Mà Dung Thận vốn đã nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không có hành động hấp tấp, chỉ chờ cô thả lỏng thần kinh.
Cũng may An Tống không để anh đợi lâu, qua nửa phút, sống lưng thẳng tắp của cô gái cũng mềm nhũn ra trông thấy, cô như không có xương mà rúc vào trong lòng anh.
Người đàn ông vươn tay tắt micro lần nữa, cụp mắt xuống, quai hàm ấm nóng áp lên trán An Tống, "Mệt không?"
An Tống dựa trên vai anh, nhẹ gật đầu, "Em không sao, anh cứ họp đi."
Dung Thận siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn trong lòng.
Chiếc đèn đọc sách màu trắng sáng trên bàn không biết từ lúc nào đã được điều chỉnh thành tông màu ấm, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, nhưng trong phòng làm việc tỏa ra ánh sáng màu cam, không khí thật ấm áp và dễ chịu.
Gần chín giờ, cuộc họp trực tuyến này cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
An Tống nheo mắt nhìn màn hình, tận mắt nhìn người đàn ông đóng trang video, thở phào nhẹ nhõm, "Xong rồi ạ?"
"Ừ." Dung Thận dựa vào ghế, cả người An Tống theo quán tính chìm vào trong lòng anh, "Có sốt ruột không?"
"Không." An Tống không ngẩng đầu, mà là cụp mi mắt nhìn lòng bàn tay, "Nếu biết anh đang họp, em đã không tới quấy rầy anh rồi."
Tưởng rằng anh cố ý tránh mặt cô là vì tâm trạng không tốt, nhưng hóa ra... người ta bận thật.
Bản thân mình cứ như trò hề, giờ khẳng định là không thể nói sự thật rồi.
Người đàn ông vòng tay qua eo cô, kéo ra xa một chút, "Nói anh nghe xem, lên lầu tìm anh, có chuyện gì?"
An Tống buộc phải nhìn anh với tư thế như vậy, nhìn một cái, trái tim lại đập nhanh hơn.
Cô chưa bao giờ ngồi trong lòng một người đàn ông như thế này, ngoại trừ trải nghiệm tương tự khi còn lại một đứa trẻ trong vòng tay của bố khi cô còn nhỏ.
Nhưng trải nghiệm đó...hoàn toàn khác so với bây giờ.
Ánh mắt An Tống chớp vài cái, áp chế những suy nghĩ nhỏ nảy sinh trong lòng kia, thẳng thắn hỏi: "Tối nay tâm trạng anh.... không tốt sao?"
"Làm sao nhìn ra tâm trạng anh không tốt?"
Bàn tay của người đàn ông xoa xoa bả vai của cô, động tác rất nhẹ nhàng, hơi giống như đang dỗ dành trẻ con, nhưng lại có nhiều sự mơ hồ và thân thiết giữa những người yêu nhau.
An Tống lẩm bẩm nói: "Cảm giác, anh vừa vào cửa em liền cảm giác được."
Cô không giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, nhưng nhận thức cơ bản sẽ không sai.
Hơn nữa, cô còn quan tâm đến Dung Thận.
Người đàn ông cong ngón trỏ cong xoa cằm cô, giọng điệu có chút câu dẫn: "Có đôi khi cảm giác có thể không chính xác, thay vì suy nghĩ lung tung, không bằng cùng bạn bè tán gẫu cho đỡ nhàm chán thì tốt hơn."."
An Tống đột nhiên nhìn anh, "Nhân tiện, cuối tuần này... em muốn về Hương Giang."
"Làm gì?"
An Tống lựa chọn che giấu sự thù địch của Tô Quý đối với anh, chọn một lý do vô thưởng vô phạt để giải thích: "Về Vân Hải lấy chút đồ, nhân tiện gặp Tô Quý, vừa rồi em đã hẹn chị ấy, cuối tuần... không thể không về."
Dung Thận cụp mi mắt xuống, sự thâm trầm giữa hai lông mày hơi nhạt đi, "Vẫn luôn nói chuyện với cô ấy?"
"Ừm, vốn dĩ chị ấy muốn mời em đi ăn tối, nhưng em không đi được, đành phải nói cho chị ấy biết việc em chuyển đến Trạm Châu." An Tống nắm lấy ngón tay của người đàn ông đang làm loạn trên mặt cô, bất đắc dĩ nói.: "Chị ấy rất tức giận, trách em đã không nói trước với chị ấy."
"Đã nghĩ ra cách giải thích với cô ấy chưa?"
An Tống quay đầu, nhún vai, "Nói thật thôi ạ."
Người đàn ông khẽ nhướng mày, "Chuyện kết hôn thì sao?"
"Cũng phải nói." An Tống chạm vào ngón tay của Dung Thận, thẳng thắn nói: "Nếu không, em với anh chuyển đến Trạm Châu, cũng không giải thích được. Tô Quý không phải người ngoài, chi ấy... sẽ không không lan truyền tin đồn ra bên ngoài đâu."
An Tống cho rằng người đàn ông lo lắng chuyện về cuộc hôn nhân của họ sẽ bị lan truyền, vì vậy anh không thể không thay Tô Quý nói mấy câu hay ho.
Dung Thận nhìn chằm chằm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, không khỏi cười nói: "Chuyện giữa chúng ta không có gì là không thể nói."
"Vậy thì tốt rồi, em định đi tối thứ bảy, chiều chủ nhật về."
"Lịch trình dày như vậy, không định ở lại Hương Giang thêm hai ngày sao?"
Lúc nói chuyện, người đàn ông hơi điều chỉnh tư thế ngồi, khiến An Tống lắc lư trong vòng tay anh.
Cô nghiêng đầu, vừa định nói, lại vô tình nhìn thấy Dung Thận mím đôi môi mỏng, ánh mắt lại rơi vào trên mặt cô.
Tập trung, nghiêm túc, dịu dàng, mơ hồ còn có sự nuông chiều.
An Tống nhìn anh nhếch khóe môi, lại thất thần.
Bốn năm ngày qua họ không có thêm diễn biến gì.
Vẫn nắm tay, vẫn ôm, làm quen với mối quan hệ ngày càng quen thuộc này.
An Tống không phải là thấy đẹp nổi ý, mà chủ yếu là vì... nụ hôn đầu không tốt, khiến cô luôn trăn trở.
"Nhìn cái gì?"
Môi mỏng của Dung Thận khẽ nhếch, đáy mắt khó dò cũng tràn đầy hứng thú.
An Tống quay mặt đi chỗ khác, lại vô thức cắn nhẹ khóe miệng, khóe mắt liếc trộm phản ứng của người đàn ông, "Không có gì, em xuống lầu trước... hử?"
Cô muốn đi, hoặc nói thẳng ra là thoát khỏi bầu không khí khiến cô bối rối này.
Nhưng cô vừa mới động đậy, cánh tay cường tráng của người đàn ông đã trực tiếp ôm lấy eo cô, khóa chặt cô vào lòng.
Tay kia cũng sờ sờ gò má của cô, khàn giọng cười ám muội, "Dưới lầu có chuyện gì khiến em lo lắng vậy?"
An Tống bất động đối mặt với Dung Thận, hai tay đặt ở trên ngực áo sơ mi, khi nói chuyện thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực rung động.
Lúc này chóp mũi hai người cách nhau rất gần, hô hấp vô hình quấn lấy nhau, chỉ cần An Tống tiến lên một cm, môi hai người sẽ dính vào nhau.
Cô mím môi, đôi mắt đen láy nhìn vào sâu trong mắt người đàn ông, đại não cũng ngưng lại.
Cánh mày cao, sống mũi cao, đôi mắt đen láy và đôi môi mỏng gợi cảm...
Ngũ quan phối hợp cũng hội tụ trên một gương mặt, là người đàn ông cô thích.
An Tống mở bàn tay nhỏ đẫm mồ hôi chậm rãi áp lên mặt Dung Thận, trong lòng rục rịch.
Tuy nhiên, là một người đàn ông, anh sẽ không quá bị động trong chuyện này.
Ngay lúc An Tống còn đang do dự, yết hầu của Dung Thận lăn lên, một tay ôm lấy eo cô, tay kia nắm lấy cổ tay cô đặt lên vai mình.
Thời điểm người đàn ông cúi đầu, An Tống theo thói quen nhắm mắt lại.
Tiếp theo là làn môi mỏng mát lạnh in trên môi cô.
An Tống thầm nghĩ, nụ hôn đầu tiên này cuối cùng cũng mỹ mãn.
Dù sao cô cũng là một cô gái non nớt, chỉ nghĩ rằng chạm môi như vậy đã gọi là hôn rồi.
Cho đến khi... môi lưỡi của người đàn ông tiến vào, suy nghĩ và lý trí của cô trở nên hoàn toàn hỗn loạn.
Trên thực tế, Dung Thận không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng về cơ bản là có kiến thức lý thuyết.
Từ hôn đến hôn sâu cũng là một hành vi do bản năng đàn ông chi phối.