Vừa hay người đàn ông nghe thấy những lời này, cho dù trong lòng cảm thấy không vui nhất định cũng sẽ biến mất.
Chứ chưa kể đến sự nuông chiều bao dung của Dung Thận với An Tống.
Người đàn ông hơi dừng lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Tống, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc, "Nếu tức giận, em định làm gì?"
"Xin lỗi trước." An Tống mím khóe miệng, rất trịnh trọng, "Rồi dỗ anh."
Ý nghĩ của cô rất đơn giản, nếu như bởi vì những suy nghĩ vừa rồi mà để Dung Thận khó chịu, vậy thì phải xin lỗi rồi dỗ dành anh rồi, còn phải dỗ dành cẩn thận ý chứ.
Trên đôi môi mỏng của người đàn ông nở một nụ cười sáng lạn hút mắt, anh nghiêng đầu thì thầm vào tai cô: "Vậy thì tạm thời giữ lại đi, lần sau có cơ hội thì dỗ."
An Tống vô cớ đỏ tai.
Cũng không biết là do hơi thở trong lời nói của anh thiêu đốt, hay là do anh hôn lên vành tai mình.
Cùng lúc đó, Trình Phong và Lăng Kỳ, đang đi cách họ vài mét, vô cảm đá đổ bát cẩu lương.
Đi bộ khoảng mười phút, các biệt thự trên mặt nước ở khu vực trung tâm của phòng trưng bày hiện ra trước mắt.
An Tống cuối cùng cũng phát hiện ra mấy kẻ nhàn rỗi khác ngoài Dung Thận.
Cô kinh ngạc nhìn Lăng Kỳ và Trình Phong, "Sao mấy người lại tới đây?"
Trình Phong hít một hơi, vỗ vai Lăng Kỳ, dùng miệng ra hiệu cho cô ấy nói.
Lăng Kỳ cười khan, "Phu nhân, cô đoán xem vừa rồi ai đã lái thuyền đưa hai người tới đây?"
Té ra hai người họ phụng sự lái thuyền hết mình, mà kết quả phu nhân ngoan nhà bọn họ lại không hề biết gì?
Chuyện tình cảm của hai người này nói ra cũng thật sự nóng mắt mà.
An Tống ngượng ngùng gãi đầu không nói nên lời.
Trước sau cô chỉ quan tâm đến Dung Thận, thực sự không chú ý đến người lái thuyền là ai.
...
Ở trung tâm của phòng trưng bày là những dãy biệt thự được xây dựng hướng mặt ra mặt nước, những con đường ván nước trải dài tứ phía tựa như những dải ruy băng khảm trên mặt sông.
An Tống và Dung Thận đi vào Lâm Thủy phủ ở cực tây, sau khi vào cửa, cô tùy ý đi dạo một vòng, " Lễ hội lửa trại vào buổi tối sao?"
Người đàn ông cởi áo khoác và trả lời.
"Vậy khi nào thì trở về?" An Tống cầm khăn quàng cổ trong tay, ánh mắt có chút phiêu dật.
Nơi này tuy gọi là biệt thự, nhưng bên trong nhà diện tích cũng không lớn, cũng chỉ có hai tầng.
Tầng một là khu vực sinh hoạt tiêu chuẩn và tầng hai là đài quan sát bán mở.
Hơn nữa, chỉ có một phòng ngủ với một chiếc giường đôi.
Nếu qua đêm ở đây...
Không đợi An Tống tiếp tục suy nghĩ lung tung, Dung Thận vắt chân ngồi ở trên sô pha nhướng mày đáp án: "Chiều mai trở về."
An Tống "ừ" một tiếng rồi không nói nữa.
Ngay sau đó, cô cởi khăn quàng cổ, cởi khuy áo khoác, bước tới mở cửa sổ, ngoáy trái ngoáy phải, động tác rất nhỏ, rõ ràng là bồn chồn lo lắng.
Dung Thận nhàn nhã nhìn cô chằm chằm, khóe môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười mỏng đầy mê hoặc.
Một lúc sau, An Tống nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa đụng phải ngực người đàn ông.
Dung Thận đi tới đứng ở sau lưng cô, chống tay lên bệ cửa sổ, cúi người hỏi cô: "Từng ở thủy ốc chưa?"
An Tống lại nhìn khung cảnh mờ sương ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Chưa từng, đây là lần đầu tiên."
Không khí trầm mặc vài giây, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông, "Còn anh?"
Dung Thận cụp mắt xuống, đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu cô, "Cũng vậy."
An Tống vội quay lưng về phía anh, mím môi cười.
Cô thích cảm giác được cùng nhau trải nghiệm tất cả những lần đầu tiên như thế này, mang lại cho cô cảm giác thỏa mãn khó tả.
...
Một lúc sau, bữa trưa được dọn ra.
An Tống đi theo Dung Thận đến nhà hàng nằm xéo sau khu nhà Lâm Thủy, bên trong không có nhiều người, chỉ lác đác vài bàn khách đang lặng lẽ dùng bữa.
Họ đến một vị trí gần cửa sổ, nơi họ có thể nhìn thấy những biệt thự trên mặt nước gần đó và những ngọn núi mờ sương ở phía xa.
Trạm Châu nằm ở nam trung bộ, mùa đông nhiều mây mù nhưng không lạnh, nhiệt độ dễ chịu hơn Hương Giang.
An Tóng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cảnh sông, nhìn không ra cô thích nơi này đến mức nào, nhưng trên miệng luôn mỉm cười, lộ ra sự ôn nhu dịu dàng độc nhất vô nhị của một cô gái.
Có lẽ là do không có nhiều thực khách, nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh.
Cơm lam, cá nướng sả, bánh gối, thịt hấp...
Món ăn đặc sản mang di sản văn hóa dân tộc đã khiến miệng ăn của An Tống động đậy.
Cô ăn rất ngon, nhưng Dung Thận hầu như không động đũa, ánh mắt cứ dán chặt vào mặt An Tống.
"Em thích bánh gối à?"
An Tống nhét đầy miệng, nuốt xuống gật đầu, "Món này rất ngon."
Người đàn ông cầm khăn giấy qua bàn lau miệng cho cô, "Từ từ ăn thôi, không ai tranh với em đâu."
Anh vẫn luôn lên tiếng căn dặn một cách tao nhã và thận trọng, không đột ngột hay khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Sau bữa tối, hai người tản bộ dọc con đường ván nước.
An Tống nhìn thấy trước mặt có một quán cà phê trên mặt nước, liền bắt đầu tinh tế di chuyển về phía quán cà phê.
Dung Thận liếc cô một cái, cong môi trêu chọc, "Còn có thể uống cà phê sao?"
"Có thể." An Tống kéo vạt áo trước xuống, cẩn thận che đi cái bụng hơi nhô ra do ăn quá nhiều, "Cà phê có thể tiêu hóa thức ăn..."
Người đàn ông mỉm cười lắc đầu, nhưng đôi mắt đen láy lại toát lên sự ấm áp dịu dàng.
An Tống dễ thỏa mãn hơn anh tưởng tượng, chỉ là một bữa ăn đặc sản dân tộc, mà anh đã có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô hơn nhiều bao giờ hết.
...
Chiều đến, mây mờ, sương tan.
Ánh sáng rực rỡ của ánh chiều tà trải dài trên bầu trời, tăng thêm một chút tráng lệ cho phong cảnh của phòng trưng này.
Lúc này, Dung Thận đang hút thuốc trên đài quan sát ở tầng hai, còn An Tống đang ngồi trong phòng khách, gửi tin nhắn WeChat với Tô Quý.
Dù đã hai ngày trôi qua nhưng Tô Quý vẫn luôn lo lắng.
Cô gửi cho An Tống một tin nhắn WeChat, sau đó gọi điện trực tiếp cho An Tống.
"Bảo bối này, em có nghe rõ chị nói gì không?" Tô Quý nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở Trung tâm y tế Hương Giang không có bác sĩ tâm lý nào tên là Dung Thận hay Dung Cửu cả."
Nhưng... nhân viên tiếp tân lại nói ông chủ của họ họ Dung.
Tô Quý không coi trọng tin tức này.
Xét cho cùng, trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm lý tư nhân này là một chuỗi cơ sở dịch vụ y tế trên toàn quốc, có chi nhánh ở các thành phố lớn trên cả nước, và là một trong 500 doanh nghiệp tư nhân hàng đầu.
Cô ấy cũng xác nhận rằng người đại diện hợp pháp của trung tâm y tế là Dung Kính Hoài, người không liên quan gì đến kẻ đạo đức giả đó.
Nói đến đây, An Tống liếc nhìn cửa thủy phủ, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ giải thích với Tô Quý, "Chuyện dài dòng lắm, em..."
"Em tóm tắt đi."
An Tống thở dài u sầu, ngắn gọn giải thích vài điểm mấu chốt.
Nghe được thanh âm, Tô Quý trầm mặc chốc lát, cười lạnh một tiếng, "Cải thảo của chị thật sự lớn rồi, heo còn chưa tới, đã tự mình đi bắn heo* trước rồi."
*Bắn heo một trò chơi bài phổ biến ở Trung Quốc và cộng đồng người Hoa ở nước ngoài, số lượng người tham gia trò chơi thường là bốn người và một cỗ bài poker thường được sử dụng để loại bỏ mèo lớn và mèo con.
An Tống: "..."
Tô Quý luôn cảm thấy An Tống bị ma mê hoặc nên đã che ống nghe lại nghiêm nghị cảnh cáo: "Cục cưng, chuyện khác chị không quan tâm, hiện tại chị cũng không quản được. Nhưng nhớ kỹ, bất kể những lời anh ta nói với em có ngọt ngào thế nào, em phải giữ giới hạn cuối cùng, em biết chưa?"
An Tống lẳng lặng liếc nhìn chiếc giường đôi duy nhất trong phòng, có chút không tự tin "Ừm" một tiếng.