Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 117: Áp đảo



Sau khi đỗ xe, An Tống đến chỗ ở của Lăng Kỳ.

Nói không bất ngờ là nói dối, dù sao thì một cô gái là nghiên cứu sinh tự xưng là vừa học vừa làm, thế mà lại sống ở khu biệt thự phúc hợp của Duyệt Phủ.

Lăng Kỳ có lẽ cũng cảm thấy không hợp lý, lúc thay giày, cô chủ động thổ lộ: "Phu nhân, căn nhà này... là boss cho tôi mượn."

"Anh Cửu sao?" An Tống sửng sốt.

Lăng Kỳ vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, boss lo lắng cô ở Trạm Châu không quen thuộc, vì vậy anh ấy đã sắp xếp cho tôi ở gần đây và dành thời gian cho cô."

Lý do này hoàn hảo đến mức Lăng Kỳ gần như tin rằng đó là sự thật sau khi bịa ra.

An Tống thờ ơ nhìn cô ấy, còn chưa kịp nói chuyện, Lăng Kỳ đã vội vàng giải thích: "Phu nhân ơi, cô đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với ông chủ, tôi là người trả tiền nhà..."

Lăng Kỳ tê liệt vì sợ hãi.

Cô hối hận vì đã đưa An Tống đến đây, nếu chuyện này gây ra hiểu lầm, boss có phải sa thải cô không?

An Tống không hiểu lầm, chỉ là không ngờ Dung Thận ở sau lưng lại dàn xếp nhiều như vậy.

Mặc dù thấy có gì đó không bình thường nhưng cô cũng chẳng thèm đoán và quan tâm đến.

Một mặt, tin tưởng vào tính cách của Lăng Kỳ, mặt khác, cũng tin chắc rằng Dung Thận làm việc nhất định phải có lý do của mình.

An Tống không tiếp tục đề tài này, đi theo Lăng Kỳ vào phòng khách, mới phát hiện nơi này bài trí rất khác.

Tương tự như phong cách trang trí do thiệt hại chiến tranh, được gọi là đổ nát.



An Tống nghĩ đó là gu thẩm mỹ độc đáo của Lăng Kỳ, liếc nhìn vài lần rồi đi vào phòng làm việc.

Trong phòng làm việc được sắp xếp đơn giản, Lăng Kỳ bật máy tính để bàn, đăng nhập vào trang mã, sau đó chỉ vào một dòng ký tự nhỏ, "Chính là đây. Dù tôi có viết thế nào, chương trình kiểm tra cuối cùng vẫn có vấn đề."

An Tống chống tay góc bàn, cầm chuột trượt lên trượt xuống, "Mã này cũng không vấn đề gì, cô kiểm tra thuật toán dùng chưa?"

Lăng Kỳ ngơ ngác nhìn, "Tôi không phụ trách lệnh thuật toán... tôi cũng không biết."

Bốn chữ cuối còn hùng hồn.

An Tống hơi ngẩn ra.

"Phu nhân, cô sẽ... áp dụng thuật toán chứ?"

An Tống có thể.

Lăng Kỳ lập tức đứng dậy, làm một động tác mời về phía cái ghế, "Mời cô, mời mời."

An Tống ngồi xuống, đặt tay lên bàn phím, nhẹ giọng hỏi: "Có thể rót cho tôi ly cà phê được không?"

"Chắc chắn là có thể rồi, loại hòa tan được không?"

"Được, cảm ơn."

Lăng Kỳ vội vàng chạy vào bếp, lấy điện thoại di động và bắt đầu báo cáo với Dung Thận.

Sau khi tin nhắn được gửi đi thành công, cô đi tới đi lui, trong lòng không khỏi có chút chấn động.

Theo quan điểm của Lăng Kỳ, sử dụng thuật toán và mã ứng dụng hoàn toàn không phải là một vấn đề cấp độ.

Thiết kế thuật toán khó hơn nhiều so với tạo mã, còn yêu cầu thao tác nhiều bước và hỗ trợ phán đoán logic.

Sau khi học ba bốn năm, cô không thể hình dung ra tư duy logic và sự chồng chất của các bước khác nhau trong thuật toán.

Nhưng đối với phu nhân mà nói, dễ như trở bàn tay thôi.

Đầu bên kia, khi Dung Thận nhận được tin tức, đã trở về biệt thự Duyệt Phủ.

Nhìn thấy nội dung báo cáo của Lăng Kỳ, không khỏi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia suy tư.

An Tống có thể viết mã cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cô có hứng thú với phương diện này, cũng có thể là do bố cô An Tương Hoài ảnh hưởng.



Nhưng áp dụng thuật toán, cô học như thế nào?

Mặc dù Khoa học kỹ thuật của Dung thị thâu tóm vô số tài năng kỹ thuật, nhưng vị trí kỹ sư thuật toán luôn trong tình trạng thiếu hụt.

An Tống, thế mà biết?

Dung Thận suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại trực tiếp cho Dịch Kha.

Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề, "Năm đó cậu học chung với An Tống, ngoài piano ra, cô ấy còn có sở trường gì khác không?"

Dịch Kha không biết đang bận việc gì, giọng nói trong tai nghe rất ồn ào.

Anh tìm một góc yên tĩnh, kẹp điện thoại lên vai, trầm ngâm trả lời: "Chắc cũng không ít, anh hỏi cái này làm gì?"

"Có cái gì? Nói nghe xem."

Dịch Kha im lặng trong hai giây, sau đó cười khúc khích nói đùa, "Sao anh không hỏi Tiểu An Tống ý, lẽ nào cãi nhau à?"

Trong điện thoại im lặng không tiếng động.

"Anh Cửu, anh thật nhàm chán." Dịch Kha tự giễu, thở dài kéo khóe miệng, "Kỳ thực em cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết cô ấy học dương cầm là bởi vì có hứng thú. Anh đừng thấy cô ấy còn trẻ, học lực thực sự rất mạnh. Em nghe giáo viên nói, hình như từ nhỏ đã có một người đặc biệt đến dạy bọn họ các loại kiến ​​thức... "

Dịch Kha nói quá nhiều, nuốt nước miếng và nói thêm: "Nhưng nếu anh muốn hỏi em cô ấy giỏi ở điểm nào, em tạm thời không thể nói ra được, bởi vì cô ấy có hứng thú đến nhiều lĩnh vực, vì vậy cũng không biết liệu cô ấy có thực sự giỏi hay chỉ biết qua loa."

"Rất nhiều lĩnh vực à?"

Dung Thận thì thầm và lặp lại vài từ, Dịch Kha cẩn thận suy nghĩ rồi gật đầu với chính mình, "Ừ, thực sự có rất nhiều. Về phương diện ngôn ngữ, cô ấy thông thạo tiếng Anh và tiếng Ý ở tuổi mười bốn. Anh biết tại sao cô ấy học tiếng Ý không? Cô ấy nói rằng vì để đi trượt tuyết ở bản xứ thuận tiện hơn, học ngôn thì không cần tìm phiên dịch..."

Người đàn ông xoa xoa đầu ngón tay, trong mắt tràn đầy hứng thú, "Về phương diện máy tính, cô ấy có điểm xuất sắc gì không?"

"Khi còn là thiếu niên, đã tự lắp ráp máy tính của mình, tháo bo mạch chủ và cài đặt lại...điều đó có được tính không?"

Sau khi cuộc gọi kết thúc, bảy tám phút trôi qua.

Dung Thận đặt điện thoại xuống, đi đến bên cửa sổ nhìn bầu trời chạng vạng, thở dài bên môi.

Anh vẫn luôn biết rằng An Tống không yếu ớt yếu đuối như vẻ ngoài của mình, nhưng sau khi tìm hiểu sâu hơn, vẫn cảm thấy mình đã đánh giá thấp thực lực và sự giáo dục thực sự của cô.

Có tài nhưng giấu cũng tốt, cố ý giấu diếm cũng kệ, Dung Thận nghĩ, nhất định anh đã nhặt được bảo vật rồi.

...



Sáu giờ rưỡi, An Tống đi bộ từ biệt thự của Lăng Kỳ về nhà.

Sau khi vào cửa, hương trà thoang thoảng, cô đi vòng qua cửa, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trước bàn trà, hí hoáy đồ sứ.

An Tống đi tới trước mặt anh, chủ động chia sẻ: "Em tìm được việc làm thêm."

Dung Thận nắm tay cô, khẽ vuốt ve, trầm giọng hỏi: "Làm thêm gì?"

"Phân loại dữ liệu." An Tống mím môi cười, tâm tình có vẻ rất tốt, "Mỗi tuần đến đó ba ngày, công ty ở gần tòa nhà Trạm Châu."

"Buổi tối mấy giờ tan làm?"

Người đàn ông không hỏi về các chi tiết khác, nhưng quan tâm đến thời gian tan ca của cô.

"Khoảng năm giờ." An Tống ngầm hiểu đề nghị: "Đến lúc đó... em có thể đợi anh làm việc xong cùng nhau về nhà."

Bốn chữ "cùng nhau về nhà" dường như có một ma lực, vừa dứt lời, cả hai như nhìn thấy hình ảnh nắm tay nhau về nhà.

An Tống cùng Dung Thận uống hai chén trà, sau đó lên lầu thay quần áo.

Người đàn ông ngồi trầm mặc một lúc, cầm hộp thuốc đi ra ngoài.

Khi Lăng Kỳ nhận được cuộc gọi, vội vội vàng vàng bắt máy, trước khi người bên kia có thể nói chuyện, cô liền dùng giọng điệu như chịu đả kích mở miệng: "Lão đại, phu nhân rốt cuộc là kiểu thiên tài gì vậy? Chỉ bằng một ly cà phê mà đã làm xong nhiệm vụ trong hạng mục kéo dài 3 tháng của tôi..."

Cô ấy rất vui vẻ, dù sao thì đã có thể thoải mái trong ba tháng tới.

Nhưng Lăng Kỳ không thể hạnh phúc hơn, trình độ kỹ thuật mà cô ấy vẫn luôn tự hào lại bị phu nhân nghiền nát một cách tàn nhẫn.