Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 124: Công việc



Gần giữa trưa, An Tống đem tài liệu mình phụ trách đặt vào trong tủ hồ sơ, đóng cửa tủ lại, điện thoại vang lên.

Đúng lúc còn có một đồng nghiệp phía sau hỏi: "An Tống, cô có muốn ăn trưa cùng nhau không?"

Chàng trai ngỏ lời mời mời tên là Lương Từ, là một sinh viên năm cuối.

Nghe nói là đến đây làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ đông kiếm tiền, vì để mua một chiếc túi da đắt tiền cho bạn gái làm quà sinh nhật.

An Tống lấy di động ra, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã."

Lương Từ nhỏ giọng nói rằng không vội, quay sang hỏi một đồng nghiệp bán thời gian khác.

Điện thoại còn đang réo, An Tống đi tới góc tủ tài liệu, ngầm cười lên, "Saoanh có thời gian gọi cho em thế?"

"Lâu như vậy mới bắt máy, em còn đang bận sao?" Giọng nói trầm trầm của người đàn ông lọt vào ống nghe đặc biệt từ tính, dễ chịu.

An Tống dựa vai vào tường, ngón chân cọ cọ trên mặt đất, "Không phải, vừa rồi em đang nói chuyện với đồng nghiệp."

"Vậy thì xuống đi, nhà ăn lầu bảy."

Lông mày An Tống sáng lên, "Được."

Cô lập tức từ chối lời mời của Lương Từ, vội vàng đi thang máy xuống lầu.

...

Tại nhà ăn lầu bảy, An Tống đi theo nhân viên phục vụ đến phòng phía sau thủy cảnh.

Vừa vào cửa, liên thấy người đàn ông đang ngồi một mình trước chiếc bàn vuông, thoải mái nhâm nhi tách trà, ngón tay với những khớp xương rõ ràng cầm chiếc cốc sứ.

An Tống ngồi xuống bên cạnh anh, quay đầu lại, khẽ cười nói: "Anh đến đây lúc nào vậy?"



"Mới tới." Dung Thận cầm chiếc cốc úp ngược trên khay trà lên, rót trà ra hiệu cho cô: "Em xem thực đơn trước đi."

An Tống mở menu ra, tùy ý hỏi: "Anh làm ở lầu mấy?"

"Tầng cao nhất." Người đàn ông đặt trà nóng vào tay cô, vắt chân dài, ung dung dựa vào thành ghế sau, "Muốn đi lên nhìn một chút không?"

Ánh mắt An Tống lấp lóe, "Em có thể lên sao?"

"Có thể." Dung Thận vuốt ve đỉnh đầu của cô, trầm giọng nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể."

An Tống cong đầu ngón tay, thăm dò hỏi: "Anh thật sự không định tiếp nhận bệnh nhân khác sao?"

Người đàn ông nhướng mày, nhưng cô gái vẫn lẩm bẩm một mình: "Mặc dù trị liệu bằng âm nhạc không được phổ biến ở Trung Quốc, nhưng đây là lĩnh vực mà anh giỏi. Nếu như không phát huy sẽ rất đáng tiếc."

Yết hầu của Dung Thận cuộn khẽ, đôi môi mỏng của anh vẽ một đường cong thật sâu, "Lo lắng rằng tài năng của anh sẽ bị mai một à?"

"Có chút." An Tống gật đầu, "Trước em có nghe Trình Phong nói qua, anh thường xuyên tổ chức hội họp, xem xét văn kiện thủ tục, đều là văn thư công tác, không phải chuyên ngành của anh."

Trong suy nghĩ của An Tống, năng lực cá nhân và hình ảnh bên ngoài của Dung Thận phù hợp hơn với vị trí trong ban quản lý chiến lược hơn, thật sự không nên chôn chân trong cái nghề văn chức quan chức này.

Nói xong, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

"Em chọn rồi, anh..." An Tống viết xuống tên món ăn muốn ăn, nghiêng đầu nhìn, tim đập lỡ nhịp.

Người đàn ông trước, đang chống tay lên trán, đường nét ba chiều sắc sảo của anh được bao phủ bởi một nụ cười dịu dàng.

Anh chống trán như thế này, thể hiện một chút lười biếng trong máy động tác nhàn nhã hàng ngày của mình.

Dung Thận nhìn chằm chằm nét ngượng ngùng thoáng qua trên mặt An Tống, cong ngón tay vuốt cằm cô, "Buổi tối mấy giờ tan sở?"

"Chưa biết, buổi chiều nếu không sắp xếp được công việc khác, có lẽ sẽ tan sớm."

"Ừ, nếu tan sớm, nhắn cho anh nhé."

"Vâng."

...

Vào lúc ba giờ chiều, với sự giúp đỡ của An Tống, tài liệu của Lương Từ và những người khác cũng đã được hoàn thành trước và đặt ngay ngắn vào tủ hồ sơ theo yêu cầu.

Quản lý thấy vậy cũng không nhiều lời, phất phất tay ý bảo bọn họ có thể tan làm.

Bản thân vị trí này cũng tạm thời được tuyển dụng để phân loại tài liệu, sau khi sắp xếp xong hàng nghìn tài liệu vào kho lưu trữ, công việc bán thời gian sẽ kết thúc.

Do đó, quản lý cũng sẽ không khắt khe như đối với nhân viên thông thường.



Ở dưới lầu, An Tống chuẩn bị bắt taxi trở về Duyệt Phủ.

Cô gửi tin nhắn cho Dung Thận, gần nửa tiếng sau vẫn chưa nhận được hồi âm, chắc là bận rồi.

Lúc này, Lương Từ đội mũ bông lên, xoa xoa tay hỏi: "An Tống, sao cô còn chưa đi? Tàu điện ngầm hay xe buýt?"

"Tôi đi taxi về."

Lương Từ làm như thật duỗi ngón tay cái ra, "Đúng là người có tiền."

An Tống bình tĩnh giải thích: "Gần nhà tôi không có ga tàu điện ngầm hay bến xe buýt nào cả."

Cô không định để Lăng Kỳ đến đón mình, cứ như kiểu chuyện bé xé ra to.

"Ừm... vậy chúng tôi đi trước đây, ngày mốt gặp." Dù vậy, Lương Từ vẫn lẩm bẩm trong lòng, nơi gì mà hẻo lánh thế, không có ga tàu điện ngầm cũng không có bến xe buýt?

Sau khi từ biệt bọn họ, An Tống lên xe trở về biệt thự Hương Chương Duyệt Phủ.

...

Đã gần sáu giờ tối, An Tống đang nằm trên sô pha phòng khách ngủ ngon lành.

Còn An An nằm trên ngực cô, thỉnh thoảng thè chiếc lưỡi nhỏ liếm má An Tống.

Trong phòng không bật đèn, Dung Thận đứng gần sô pha nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười.

Anh cúi người nhấc An An đặt xuống đất, sau đó dùng đầu ngón tay chạm vào trán An Tống.

Cô gái nhỏ ngày thường rất ít khi ngủ ở phòng khách, nếu không bị bệnh thì chắc là đi làm về mệt rồi.

Dung Thận thấy nhiệt độ cơ thể cô bình thường, hô hấp đều đều, anh âm thầm thở dài, cởi áo ngoài, đắp lên người cô.

An Tống ngủ say, không biết gì hết.

Cảm thấy cơ thể chếch choáng giống như tấm bèo, cô mới ngọ nguậy tỉnh giậy.

An Tống ngái ngủ bĩu môi, thanh âm yếu ớt, "Mệt quá..."

Cảm giác rung lắc đột ngột dừng lại, khi ý thức của cô quay trở lại, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trước mặt là khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ của Dung Thận.

Bên cạnh khuôn mặt là đôi vai rộng lớn và mạnh mẽ của người đàn ông.



An Tống: "?"

Cô theo bản năng thẳng lưng, nhìn xem mình đang ở đâu, chợt mất đi cơn buồn ngủ.

Lúc này, Dung Thận đang ôm cô.

Nói chính xác hơn là ôm ngang, ôm chuẩn công chúa.

An Tống sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi vòng tay qua cổ người đàn ông, "Em tự đi..."

"Vừa rồi không phải còn kêu mệt sao?" Dung Thận không buông cô ra, bước lên bậc thang giống như đi trên đất bằng.

"Em cũng không biết chuyện gì xảy ra." An Tống đặt tay lên ngực, nhíu mày suy tư, "Hình như có thứ gì đè lên người, có lẽ là bóng đè..."

Thủ phạm của cơn bóng đè đang ngồi xổm bên bát ăn cho chó.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, dùng giọng điệu vừa yêu thương vừa bất lực nói: "Lần sau nhớ trở về phòng ngủ đi, tiểu gia hỏa ở trong phòng khách, nó cứ dính lấy em, ngủ không ngon đâu."

An Tống đột nhiên liếc nhìn xuống dưới lầu, "Ồ, nhớ rồi."

Nói xong, cô lại nhìn Dung Thận, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, khó chịu hỏi anh: "Em có nặng không?"

Dung Thận bước lên bậc thang cuối cùng, dừng lại nhìn vào mắt cô, "Không nặng, gầy quá."

An Tống không chỉ trông mảnh khảnh mà còn có trọng lượng rất nhẹ, ôm trong vòng tay gần như không trọng lượng.

Ánh sáng trong hành lang tầng hai mờ ảo, ánh đèn màu cam ấm áp bao trùm lấy hai người họ, màu sắc quá hoàn mỹ luôn có thể tạo ra bầu không khí mơ hồ.

An Tống ôm chặt lấy cổ người đàn ông, ôn nhu phản bác: "Em không gầy lắm, dáng người nhỏ thôi."

Ý tại ngôn ngoại, cái gì nên có em đều có.