An Tống theo bản năng đứng lên, "Vậy em về biệt thự trước."
Ấn tượng của cô về Tô Ngật Đình vẫn còn ở buổi gặp mặt tại Quan Bộc Nhai lần đó.
Trong suốt quá trình không hề có sự giao tiếp chứ đừng nói là quen biết.
Bây giờ hai người vừa trở lại Hương Giang, Tô Ngật Đình đã tìm tới gần cửa, có lẽ có việc gấp.
An Tống nghĩ bản thân nên tránh đi.
"Không cần." Dung Thận nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại ngồi xuống trên ghế sô pha, sau đó bưng chén trà đưa cho cô, "Cũng không phải người ngoài."
Có vẻ như người đàn ông sẽ không để cô đi, khuôn mặt cũng rất bình thản.
An Tống xua tan lo lắng, nhận chén khẽ nhấp một ngụm trà.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, kèm theo lời giễu cợt thiện ý của Tô Ngật Đình, "Cuối cùng cũng chịu quay về? Tôi còn tưởng rằng cậu say chết trong ngọt ngào rồi."
Vừa dứt lời, Tô Ngật Đình liền đi qua hành lang, đứng ở cửa phòng khách.
Vừa ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của An Tống.
Tô Ngật Đình: "..."
"Ồ, cũng ở đây à."
Tô Ngật Đình không chút ì hổ đi về phía trước, mơ hồ đảo mắt qua Dung Thận.
An Tống mím môi gọi anh Tô.
Chớp mắt, mấy người đã ngồi rải rác trong phòng khách, An Tống cúi đầu uống trà, khó có thể lờ đi ánh mắt soi mói xung quanh.
Dung Thận vắt chân nhàn nhã, trò chuyện với Tô Ngật Đình về những chủ đề không liên quan.
Ước chừng năm phút sau, Tô Ngật Đình không nhịn được nữa, ngẩng đầu hướng ngoài sảnh nói: "Đi thôi, làm ván cờ, đã lâu không chơi, ngứa tay quá."
Dung Thận khẽ mím môi mỏng, đứng dậy nói với An Tống: "Mệt thì lên lầu nghỉ ngơi một chút, anh sẽ về ngay."
An Tống gật đầu đáp ứng, người đàn ông lại nhìn sang Lý quản gia căn dặn: "Đem đồ của phu nhân đến phòng ngủ chính ở lầu ba."
"Được, bây giờ tôi sẽ thu xếp."
An Tống kinh ngạc nhìn bóng dáng anh đi ra khỏi phòng khách, cảm thấy... Anh vốn không cần tự mình tránh, chỉ là không để cô về biệt thự tránh mà thôi..
Cô cụp mắt cười, gọi Lý quản gia, đi theo ông lên phòng ngủ chính trên tầng ba.
Đó là không gian riêng tư của người đàn ông mà cô chưa từng đặt chân đến.
Ngay cả ngôi nhà chính này trước đây cũng chỉ bước chân qua phòng khách và phòng làm việc ở tầng hai.
...
Trong phòng nghỉ ngơi bên cạnh, Tô Ngật Đình đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu thở ra một vòng khói, "Cô gái nhỏ của cậu, lần này quay về có hơi khác."
Dung Thận nhận lấy điếu thuốc anh ấy đưa tới, cúi đầu châm lửa, trầm giọng hỏi: "Vội vàng như vậy tới đây chỉ để xem cô gái nhỏ nhà tôi thay đổi như thế nào thôi sao?"
Tô Ngật Đình: "..."
Anh cười đốt một tàn thuốc, "Sao trước đây tôi không phát hiện cậu hẹp hòi vậy nhỉ?"
"Tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có việc gì không thể tìm cậu à?" Tô Ngật Đình nhướng mày cao, "Hai tháng rồi cậu không về, tình huống bên Hương Giang trong lòng cậu nắm rõ sao?"
Người đàn ông nheo mắt lại, vẻ lãnh đạm trong mắt tan thành mây khói, "Ừ."
Tô Ngật Đình cẩn thận nhìn, cố gắng nhìn ra một số manh mối từ những thay đổi trong biểu cảm của anh.
Nhưng Dung Cửu quá khó dò, cho dù là anh em từ nhỏ, cũng khó có thể nhìn thấu ý tứ của anh.
Tô Ngật Đình không cố ý lừa bịp nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Văn Vãn sắp kết hôn."
Dung Thận nâng mi, nhướng mày hờ hững, "Cô ấy đã đến tuổi kết hôn rồi, lấy chồng cũng không có gì lạ."
Rõ ràng, người đàn ông đối với hôn sự của Văn Vãn không có hứng thú.
Một người phụ nữ chưa từng yêu, đối với Dung Thận, không khác gì A, B, C D trên đường.
Cùng lắm chỉ là một chút tình bạn, có thể nói chuyện hàn huyên.
"Cậu không tò mò cô ấy sẽ lấy ai sao?"
Dung Thận hít một ngụm thuốc lá, mặt không chút thay đổi cong môi nói: "Cô ấy lấy Dung Lục, hoặc bất kỳ người đàn ông nào trong nhà họ Dung cũng là chuyện bình thường, cho nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
"Thì ra cậu cũng biết." Tô Ngật Đình cười nói: "Cũng không có gì lạ, nhưng cậu không nghĩ tới, nếu Dung Lục lấy Văn Vãn, Văn gia tự nhiên sẽ trở thành thế lực dự phòng của anh ta, đối với cậu mà nói, đây không phải chuyện tốt."
"Tìm kiếm lợi ích từ hôn nhân không vững chắc như cậu nghĩ đâu."
Đã là lợi ích thì đôi bên cùng có lợi, nhưng cũng phải có mâu thuẫn.
Bổ trợ cho nhau, không ai đơn độc.
Tô Ngật Đình hất tàn thuốc xuống, "Mặc dù cậu không ở Hương Giang, nhưng biết rất nhiều chuyện, cậu có sự tính gì? Gây cản trở từ bên trong, phá hôn sự của bọn họ?"
"Có cần thiết không?" Dung Thận nhìn ngoài cửa sổ, "Văn gia muốn ủng hộ ai, đó là chuyện của bọn họ."
Về phần Văn Vãn gả cho ai, có thể mang lại lợi ích gì cho đối phương, anh căn bản không quan tâm.
"Lão Cửu..." Tô Ngật Đình cười nửa miệng nói đùa: "Sao tôi lại cảm thấy cậu kết hôn xong là không có chí khí chiến đấu thế nhỉ? Là bởi vì vợ hiền quá ôn nhu, hay là..."
Anh không nói xong, nhưng anh tin Dung Cửu có thể hiểu được.
Trong phòng nghỉ ngơi, người đàn ông lặng lẽ hút vài hơi thuốc, Tô Ngật Đình cũng không vội vàng, nhàn nhã nghịch các quân cờ trên bàn cờ.
Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, dùng mũi chân đá vào góc bàn, "Tôi hỏi cậu một chuyện, đừng giả bộ điềm tĩnh với tôi."
"Còn có ai biết chuyện tôi trở về?" Dung Thận hỏi mà không trả lời.
Tô Ngật Đình cau mày, "Dù sao tôi cũng không nói với ai, nhưng chuyện này khẳng định không giấu được."
Tuy Dung Cửu là người ít nói, nhưng trong xã hội thông tin, nhất cử nhất động của anh đều sẽ bị những người quan tâm biết đến.
Thấy anh không nói chuyện, Tô Ngật Đình lại bổ sung: "Nghe nói Văn Vãn và Dung Lục sẽ tổ chức tiệc đính hôn vào mùng một Tết, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ được mời."
Người đàn ông nhướng mày nhìn về phía đối diện, "Loại chuyện này chỉ cần gọi điện thoại là được, vì sao phải đặc biệt đi một chuyến?"
"Bạn gái mới của tôi đang xem triển lãm ở địa điểm cũ bên cạnh, tôi thuận đường ghé qua chào cậu mấy câu thôi, bằng không cậu lại nghĩ tôi buồn chán đến đây tìm cậu?" Tô Ngật Đình khó nói lắc đầu, "Tôi là nói thân là hòa thượng không hiểu phong tình như cậu có thể kết hôn, cũng phải nhờ tiểu cô nương nhà cậu không kén chọn."
Tôi không hiểu phong tình...
Dung Thận lắng nghe đánh giá của Tô Ngật Đình, hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lông mày của anh cau lại một cách khó nhận thấy.
Về khiếu hài hước, anh quả thực kém hơn Tô Ngật Đình.
Về sự hóm hỉnh, anh cũng không bằng Dịch Kha.
Với kinh nghiệm sống ngây thơ của An Tống, có vẻ như không có cơ hội gặp gỡ quá nhiều người đàn ông khác ngoài anh.
Cô ấy... chẳng lẽ cô ấy cũng cho rằng anh không hiểu phong tình, thậm chí là không hiểu tình thú sao?
Sau khi tiễn Tô Ngật Đình đi, Dung Thận vẫn suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng mỗi người một ý, không có câu trả lời thống nhất.
Người đàn ông nhắm hờ mắt, cầm hộp thuốc lên châm một điếu khác, mùi nicotin như xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng.
Anh cúi đầu nhìn tàn thuốc đã tắt, không khỏi tự giễu day day vào giữa lông mày, không ngờ rằng cái miệng hớ hênh của Tô Ngật Đình lại khiến anh lo lắng về chuyện được mất đến vậy.
...
Cùng lúc đó, An Tống tự mình đi vòng quanh lầu ba của nhà chính.
Với đôi mắt tò mò, cô dừng lại ở cửa mỗi phòng để xem xét, nhưng cô không đi vào.
Cho đến khi nhìn thấy vali hành lý của mình trong phòng ngủ chính.
An Tống không do dự nữa, bước vào liền phát hiện phòng ngủ ở Vân Điên rộng gấp đôi Duyệt Phủ.
Bất kể rèm cửa hay đệm, tất cả đều có tông màu đen.