Dung Thận cau mày, tạm thời đặt công việc trong tay xuống, "Chuyện gì vậy?"
Lăng Kỳ nhìn ra sự thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt người đàn ông, không dám tiếp tục dông dài, nói thẳng: "Tên công ty của phu nhân đã được quyết định rồi, gọi là Dung An Technology. Dung của anh, An của cô ấy."
Nói cũng kỳ quái, người đàn ông vốn là cau mày lạnh lùng, nghe thấy thanh âm thì lông mày giãn ra, sắc mặt lập tức thay đổi, "Ừm."
Thấy vậy, Lăng Kỳ gãi đầu, tiếp tục: "Còn nữa, hình như phu nhân có hẹn buổi chiều uống cà phê với Văn Vãn."
"Văn Vãn hẹn cô ấy?"
Lăng Kỳ nghĩ rồi trả lời: "Tôi không biết ai đã mời ai, nhưng..."
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là truyền lại câu hỏi cùng sắc mặt vừa rồi của An Tống.
...
Đồng thời, An Tống đã trả lời Văn Vãn trên WeChat, bày tỏ lời xin lỗi vì không thể gặp cô ấy như đã hẹn.
Tin nhắn WeChat của Văn Vãn được gửi sau bữa tiệc tối qua, nhưng An Tống say rượu nên không đọc, vì vậy cô đã trì hoãn trả lời cô ấy cho đến tận bây giờ.
Tuy nhiên, trước khi người bên kia có thể trả lời, Dung Thận đã bước vào phòng khách của biệt thự.
An Tống theo bản năng tắt màn hình điện thoại, "Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông bước bước dài đi tới, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Không phải nói muốn mang đồ trở về, thu dọn đồ đạc xong chưa?"
An Tống bĩu môi, "À, em đi thu dọn đây."
"Không hối em, còn thời gian mà." Dung Thận vươn cánh tay trực tiếp nắm lấy cánh tay cô.
An Tống bị buộc phải lùi lại hai bước, vai va vào cánh tay của người đàn ông.
Cô cụp mắt, ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, An Tống chợt nhớ đến nụ hôn nồng nàn bị Trình Phong cắt đứt trong phòng khách lúc sáng.
Cô dựa vào người đàn ông, khẽ mỉm cười nói: "Anh cố ý đến tìm em sao?
Dung Thận cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười kia, dùng ngón tay cái xoa má cô vài cái, "Hôm qua Văn Vãn nói với em cái gì hả?"
Nụ cười trên mặt An Tống đông cứng lại, khóe miệng có chút xuề xòa, "Cũng có nói cái gì đâu, làm sao đột nhiên anh nghĩ tới cô ấy vậy?"
Ngoại trừ vừa rồi cùng Lăng Kỳ nói vài câu, cô chưa từng nhắc tới Văn Vãn trước mặt Dung Thận.
Người đàn ông nhìn thấy vẻ suy đoán và không vui của cô ẩn dưới khuôn mặt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ, đường nét cứng cỏi cũng dịu đi rất nhiều.
Anh cúi khuôn mặt tuấn mỹ xuống, dùng giọng điệu dí dỏm thì thầm: "Anh thấy nhiều người nói bóng nói gió quá, rất muốn biết một chuyện, sao em không tới hỏi anh?"
An Tống xấu hổ nhìn đi chỗ khác, biết chuyện cô hỏi Lý quản gia và những người khác về Văn Vãn vào buổi sáng đã bị người đàn ông này đã phát hiện ra rồi.
Cô cứng ngắc đáp: "Em chỉ muốn làm quen với cô ấy, không có nói bóng nói gió..."
Nếu Văn Vãn thực sự thích Dung Thận, cô cũng không thể chủ động hỏi anh mà.
Trong trường hợp Văn Vãn không tiết lộ bất cứ điều gì, cô chẳng phải vô hình sẽ giúp "tình địch" thổ lộ tình cảm nhân tiện hỗ trợ sao?
Cô bị cản trở về cảm xúc chứ không phải cản trở về trí tuệ.
An Tống từng cho rằng bản thân là người cởi mở, không phải cô gái tính toán chi li.
Nhưng đôi khi cô lại quá nhạy cảm và hẹp hòi.
Ví như chuyện Văn Vãn rất có thể thích Dung Thận, cô không thể rộng rãi được.
Lúc này, Dung Thận nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, nhàn nhạt nói: "Đột nhiên muốn làm quen với cô ấy, tối hôm qua mới quen đã thân rồi à?"
Khả năng này gần như bằng không.
An Tống thoạt nhìn ôn nhu như nước, dễ gần, nhưng dưới sự ôn nhu này lại thực ra càng thêm xa lánh trốn tránh.
Do mắc bệnh nên cô không thích kết bạn, không thích chủ động bắt chuyện, lại càng không có khả năng vừa gặp đã quen với bất kỳ ai.
Dung Thận cố ý đặt câu hỏi, đó tự nhiên là một phương pháp để dẫn dắt và giải quyết cảm xúc của cô.