Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 139: Quẹt thẻ



Dung Nhàn đi vào phòng khách, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế salon nhướng mày, "Em đây là... bị mẹ đuổi ra khỏi phòng ăn sao?"

Dung Thận: "..."

Thấy anh im lặng, Dung Nhàn càng cười ngạo nghễ hơn, "Chị còn tưởng năm nay em sẽ không về ăn Tết, không ngờ một người đàn ông sau khi kết hôn quả nhiên biết quay về nhà."

"Năm nay về sớm như vậy, lại chia tay bạn trai à?"

Dung Nhàn: "..."

Từ 'lại' dường như đang nhắc nhở điều gì đó, cũng giống như đang cố tình đâm một nhát dao vào trái tim của Dung Nhàn.

Hai chị em nhìn nhau, Dung Nhàn liếm môi, cười lạnh nói: "Chị muốn chia tay, hay là em giúp chị đi?"

Bây giờ cô sắp bị tên bạn trai trẻ của mình cuốn lấy đến điên rồi.

Chẳng trách cổ nhân nói cường nữ sợ chồng cuốn, hiện tại cô đã hiểu thấu đáo.

Người đàn ông lấy ra điếu thuốc từ trong túi, trên mặt mang theo nụ cười, đứng dậy còn giễu cợt nói: "Phiền phức tự mình gây ra quay lại, còn trông chờ em giúp chị giải quyết à?"

Dung Nhàn nhìn thấy điếu thuốc trong tay anh, đi theo anh ra ngoài sảnh, "Em có nhà ở Liên bang Thụy Sĩ đúng không? Gửi địa chỉ cho chị đi, qua Tết chị sẽ ra ngoài nghỉ ngơi."

"Thư giãn hay trốn tránh?"

Trong lúc trò chuyện, hai người đi tới phòng hút thuốc ở sân sau, Dung Nhàn mở một nửa cửa sổ, khí lạnh ùa vào, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu: "Mặc kệ thế nào, chị cũng phải đi đến nơi yên tĩnh đã, phiền quá."

"Nếu như cậu ta cố ý quấy rầy chị, chạy đi đâu cũng không có ích gì."

Dung Nhàn lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá của người đàn ông, ấn bật lửa rồi hít một ngụm, "Trong nước cũng bị quấy rầy, nước ngoài cậu ta có thể không có cơ hội, chỉ riêng vé máy bay là đủ để khiến cậu ta không ăn không uống mấy tháng rồi."



Một tay đút trong túi, Dung Thận nhìn Dung Nhàn đầy ẩn ý.

Phụ nữ dù có sắc sảo, quyền lực đến đâu cũng sẽ mù quáng khi chạm trán với tình cảm.

Thiếu gia nhà họ Tiêu trong mắt cô đã trở thành một người bạn trai nhỏ bám người và không hiểu chuyện.

...

Tiết xuân đang đến gần, khu vườn rộng lớn được trang trí bằng đèn lồng và dây hoa, không khí lễ tết rất mạnh mẽ.

Có một bà chủ văn minh như Nguyễn Đan Linh ở nhà, tự nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với người giúp việc của mình.

Đến kỳ nghỉ rồi, nếu không muốn về nhà, có thể mang người nhà đến lâm viên ở vài ngày, dù sao hậu viện còn có cả một tòa phòng khách, chứa hàng chục người cũng không phải là một vấn đề.

Điều này cũng khiến mảnh sân rất sôi động trong dịp Tết Nguyên đán.

Chớp mắt đã đến giao thừa, thời điểm tốt để tạm biệt năm cũ và đón chào năm mới.

Sáng sớm, An Tống đã bị Nguyễn Đan Linh kéo đến phòng khách nhà chính, nói muốn dẫn cô ra ngoài mua quần áo mới.

"Dì ơi, lần trước mua con còn chưa mặc hết..."

Nguyễn Đan Linh sắp xếp lại túi xách và thẻ ngân hàng của mình, đảm bảo mang theo tất cả, cười nói: "Đều là quần áo mùa đông. Tết Nguyên là bắt đầu mùa xuân. Chúng ta chọn ra một số quần áo theo mùa."

An Tống còn muốn thuyết phục bà, nhưng Nguyễn Đan Linh nhìn thẳng vào Dung Nhàn đang uống trà trong phòng khách, chiếu lệ hỏi: "Tiểu Nhàn, con có đi không?"

Dung Nhàn đang uống trà liền dừng lại một chút, nghe ý xem ra bà không có thành ý mời cô đi.

"Đi cùng đi."

Lời này, là Dung Thận nói.

Dung Nhàn và Nguyễn Đan Linh đồng loạt nhìn về phía anh, gần như đồng thanh nói: "Anh cũng đi á?"

Người đàn ông liếc An Tống một cái, thấp giọng giải thích: "Anh ra ngoài làm chút chuyện, tiện đường đưa hai người đi."

"Ồ, vậy cũng được, đi thôi."

Dung Kinh Hoài đang đọc báo cáo nhưng không ai quan tâm đến: "???"

Nguyễn Đan Linh không quan tâm đến những người khác, bà trực tiếp khoác tay An Tống đi ra khỏi cửa, "An An này, thời trang mùa xuân con thích thường phục hay trang trọng?"

"Dì, đều được ạ."



"Còn giày thì sao? Muốn đi giày cao gót hay giày bệt?"

Hai người song song đi về phía trước, trong khi Dung Thận và Dung Nhàn đi bộ phía sau.

"Giao thừa, em ra ngoài làm chuyện gì?" Dung Nhàn mặc một chiếc áo khoác màu be dài đến mắt cá chân, bên trong là quần ống rộng của phụ nữ và áo len cổ lọ.

Trang điểm nghiêng hướng thành thục, lại có nét quyến rũ riêng mà chỉ phụ nữ trưởng thành mới có.

Người đàn ông với dáng người cao lớn thẳng tắp đi bên cạnh cô, nhưng ánh mắt lại rơi vào bóng dáng mảnh khảnh trước mặt, thản nhiên nói: "Gặp người."

Dung Nhàn cong môi, nhưng không truy hỏi.

Cô thực sự không thích mua sắm, những bộ quần áo thông thường được các thương hiệu gửi cho cô theo mùa.

Nếu vừa rồi Dung Thận không lên tiếng, hôm nay cô cũng không định đi theo.

Em trai cô trước nay chưa bao giờ làm việc vô ích, câu "Cùng đi kia" rõ ràng là để cô đồng hành cùng.

Chưa đầy nửa tiếng, xe đã dừng trước cổng trung tâm thương mại SK.

Mặc dù đã là đêm giao thừa nhưng vẫn có rất nhiều người mua sắm.

Đến cửa, Dung Thận xuống xe, đứng trước mặt An Tống, nhét một tấm thẻ ngân hàng màu đen vào túi ngoài áo khoác của cô.

"Đừng, không cần." An Tống làm động tác lấy trong túi ra, "Em có tiền."

"Không có mật khẩu." Người đàn ông rút tay cô ra khỏi túi, đặt trong lòng bàn tay, "Thích mua gì thì mua, đều có thể dùng thẻ này trả."

An Tống tựa hồ đã hiểu, tiến lên một bước, xấu hổ mím môi, "Dì... sẽ để em trả tiền sao?"

Cô đoán là Dung Thận đưa cho cô tấm thẻ này, hẳn là để cô thanh toán toàn bộ quá trình.

Dung Thận liếc nhìn Nguyễn Đang Linh đang tô son và tìm kính râm trong xe, "Sẽ, nói là ý của anh đi."

"Được, em sẽ thử."

An Tống ngoan ngoãn nhận lấy tấm thẻ, thầm nghĩ hôm nay đi mua sắm về sẽ trả lại cho anh.

Người đàn ông sờ đầu cô, nhẹ nhàng ra hiệu: "Đi đi."

An Tống gật đầu, nhìn bóng dáng sắp xoay người của anh, vô thức bước lên một bước, "Anh khi nào thì trở về?"

Dung Thận liếc nhìn phía sau cô, sau đó khoác vai kéo cô vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Sẽ không lâu đâu, mua xong gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."



An Tống cười cười, nhướng mày đồng ý, "Được, lát nữa em gọi cho anh."

Ánh mắt Dung Thận vô thức thâm trầm rất nhiều, ngữ khí càng thêm mê hoặc say người, "Ngoan."

Một lúc sau, người đàn ông lên xe bảo mẫu, An Tống nhìn theo chiếc xe đi xa, lúc thu hồi ánh mắt, quay đầu lại liền sửng sốt.

Cách đó ba bước, Dung Nhàn và Nguyễn Đan Linh nhìn cô cười nhất trí.

Trong nụ cười ấy rõ ràng có cảm giác xem kịch, nhưng cũng có chút tinh quái.

An Tống ngượng ngùng ho khan một tiếng, giấu đầu ở đuôi: "Anh ấy nói lát nữa sẽ tới đón chúng ta."

"Đừng để ý tới nó, đi thôi An An, chúng ta đi mua sắm trước, mua sắm xong thì trở về."

Nguyễn Đan Linh vẫy tay, gọi hai đứa trẻ rồi bước vào sảnh của trung tâm mua sắm hàng đầu.

Và toàn bộ quá trình mua sắm, với sự tham gia của Nguyễn Đan Linh, vừa thú vị vừa tiêu sái.

Chỉ cần bà thấy quần áo đẹp hoặc hợp với An Tống, liền vẫy tay, trực tiếp bảo chị gái gói vào.

Thái độ càn quét như thể không cần tiền.

Như Dung Thận đã nói, khi thanh toán hóa đơn, An Tống rút thẻ ra, Nguyễn Đan Linh lúc đó không vui, "Con đang làm gì vậy?"

Dung Nhàn không nói lời nào, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, tỏ vẻ không hứng thú lắm.

An Tống kiên nhẫn giải thích: "Dì à, anh Cửu bảo chúng ta quẹt thẻ của anh ấy."

"Ồ, của nó?" Nguyễn Đan Linh cầm lấy tấm thẻ nhìn một lượt, sau đó rất tự nhiên cất ví đi, "Được rồi, dùng của Tiểu Cửu đi, nó có tiền, hôm nay chúng ta xài mạnh thôi."