Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 142: Pháo hoa



"Ha......"

Dung Nhàn khinh thường cười lạnh giễu cợt, "Ý của anh là, nếu như tôi hạ quyết tâm chia tay với anh, anh sẽ ở nhà của tôi không đi?"

Tiêu Minh Dự chống người trên bồn rửa mặt, nhích lại gần cô một chút, môi mỏng nhếch lên một vòng cung hờ hững, "Biện pháp này không tồi."

Người đàn ông vừa tiếp cận cô vừa nói chuyện, mùi thuốc lá không ngừng tấn công khứu giác của Dung Nhàn.

Cô nhìn Tiêu Minh Dự không chút lảng tránh, trong mắt ý cười càng thêm nồng đậm, "Tiêu Minh Dự, anh phải có chút sĩ diện, đều là người lớn, đừng..."

Sau đó còn có nhiều lời lẽ xấu xa hơn, nhưng nụ hôn sâu của Tiêu Minh Dự đã chặn cô lại.

Dung Nhàn nhức đầu bất đắc dĩ, cô không hiểu sao người đàn ông phượng hoàng này lại có thể không biết xấu hổ như vậy.

Bọn họ chẳng qua chỉ là bạn giường để giải tỏa nhu cầu thể xác, ai biết người đàn ông này một dính vào lại không dứt ra được.

Dung Nhàn cảm thấy, anh ta chỉ muốn tiết kiệm 20 năm phấn đấu, dựa vào bản thân là trai bao để vào một gia đình giàu có.

Lại là một nụ hôn dài cuồng nhiệt, sau khi Tiêu Minh Dự buông cô ra, anh tà tà liếm liếm môi, "Em cũng nói chúng ta đều là người lớn, không bằng hai chúng ta... thân ai nấy lo."

"Bỏ ra."

Dung Nhàn mạnh mẽ đẩy ngực anh ra, mở cửa phòng tắm và sải bước ra ngoài.

Người đàn ông phía sau thản nhiên câu lên một nụ cười quyết tâm chiến thắng, theo bước cô.

...



Bữa tối sum họp vào đêm giao thừa, càng sôi động hơn khi có sự tham gia của Tiêu Minh Dự và An Tống.

Trong thời gian chăm sóc An Tống, Nguyễn Đan Linh không quên nhắc nhở "cậu con rể" ăn nhiều hơn.

Dung Nhàn trông như thế nào cũng mặc kệ, mọi việc đều suôn sẻ.

An Tống ăn rất ngon, mỗi khi trong bát có thêm đồ ăn, cô sẽ ngẩng đầu nói cảm ơn.

Sau bữa ăn, cô xấu hổ vì ăn nhiều quá.

Lý do chính là trong bát có quá nhiều món ăn, không ăn là bất lịch sự.

Mới hơn tám giờ tối, dạ tiệc mừng xuân đã bắt đầu.

Nguyễn Đan Linh bảo mọi người đến phòng khách ăn trái cây và xem TV, phòng khách lớn đầy không khí khói lửa nhân gian.

Chưa đầy nửa tiếng, An Tống lại bị ép ăn nửa quả cam và quả táo, cô không ngồi yên được nữa, khó chịu quằn quại trên ghế sô pha.

Dung Thận chú ý tới động tác nhỏ của cô, khẽ xoay người, thanh âm trong trẻo nói: "Đầy bụng à?"

An Tống cau mày, xoa bụng lười biếng gật đầu.

Còn chưa kịp nói bất cứ điều gì, tiếng pháo hoa bay lên trời đột nhiên vang lên ở sân sau.

Có vẻ như là từ tòa nhà gần phòng khách.

Người đàn ông bình tĩnh đứng dậy, sau đó kéo cổ tay cô túm vào lòng, nghiêng đầu nói với vợ chồng Dung gia: "Chúng con đi dạo một chút đi."

Nguyễn Đan Linh đang xem vở kịch cười rung rinh, lập tức lơ đãng nhìn sang, "Sân sau có pháo hoa à?"

Sau khi nói xong, bà tự mình sắp xếp: "Dạ tiệc mừng xuân năm nay khá nhàm chán, Tiểu Nhàn, Minh Dự, nếu hai đứa không thích xem thì ra sân sau đi dạo một chút. Có thể đốt pháo hoa cho náo nhiệt."

"Được ạ, bác gái." Tiêu Minh Dự gật đầu đồng ý.

Dung Nhàn khoanh chân nhàn nhã cong môi, "Tôi đang xem đêm mừng xuân."

Nguyễn Đan Linh cầm điều khiển từ xa làm động tác tắt TV, nhưng Tiêu Minh Dự lại nói đúng lúc: "Bác gái, cô ấy sợ lạnh, để cô ấy xem đi."

Nguyễn Đan Linh không thể ép buộc cô nữa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Dung Nhàn và thở dài.

Còn về phần Dung Nhàn, khi nghe những lời của Tiêu Minh Dự cô lạnh lùng nhướng mày.



Anh ta hảo tâm thế cơ?

Sau khi Dung Thận cùng An Tống rời đi, Tiêu Minh Dự theo sát phía sau.

Trong phòng khách không có người ngoài, sắc mặt Nguyễn Đan Linh cũng không còn dễ chịu như trước, "Tiểu Nhàn, con sao vậy? Minh Dự mới tới đây lần đầu, cả ngày nhìn thấy con làm mặt lạnh, cậu ấy là trợ lý, không phải nô lệ của con."

Dung Nhàn chống ngón tay lên thái dương, có chút cáu kỉnh nhíu mày, "Mẹ, mẹ còn nói là trợ lý, mẹ có thể đừng cố ý hay vô ý đừng mai mối cho chúng con nữa không? Mẹ cho rằng con không thể kết hôn, cho nên tùy ý gặp một người đàn ông rồi muốn đẩy con cho anh ta?"

"Cái gì mà tùy ý gặp một người đàn ông?" Nguyễn Đan Linh nâng vai, với thái độ "Mẹ muốn nói chuyện vui vẻ với con", "Minh Dự thích con, con tưởng mẹ không nhìn ra sao? Hơn nữa, trợ lý thì sao, chỉ cần cậu ấy có gia cảnh tốt, đối xử tốt với con thì cho dù có làm lao động cũng được."

Dung Nhàn cười giận dữ, cô tùy tiện bịa ra một thân phận, nhưng mẹ cô lại tin.

"Mẹ, mẹ đóng phim lâu quá rồi, mắt nhìn người đều giảm sút rồi à, mẹ làm sao biết được anh ta có gia cảnh tốt chứ?"

Nguyễn Đan Linh vỗ vỗ cổ tay trái của mình, "Tiểu Nhàn, không phải mẹ nói con, bình thường con rất thông minh lanh lợi, sao con không thấy chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre trên tay nó chứ?"

Dung Nhàn nhắm mắt lại, cảm thấy ngột ngạt khó tả.

Tất nhiên cô biết giá trị của chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre đó, bởi vì nó là... của! cô! mua!

...

Ở sân sau, An Tống mặc một chiếc áo khoác dày cộp, tay trong tay với Dung Thận đi dạo trên con đường đầy mùi pháo hoa.

An Tống giật giật khăn quàng cổ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp bên cạnh, "Anh lạnh không?"

Cô phát hiện ra rằng dù thời tiết có lạnh đến đâu, dường như Dung Thận cũng không bao giờ mặc áo khoác lông vũ hay áo khoác bông.

Chiếc áo khoác len đen dài đến đầu gối luôn làm nổi bật khí chất, bên trong mặc áo sơ mi trắng cổ điển, trông bảnh bao và sang chảnh.

Tuy nhiên, trông không có vẻ ấm áp.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, vừa lúc một chùm pháo hoa bay lên trời, ngũ sắc rực rỡ chiếu vào má nhau.

Anh không nói, chỉ nhìn như vậy.

Nhìn nhau lâu như vậy sẽ luôn tạo ra một bầu không khí mơ hồ và quyến rũ.

An Tống thậm chí còn nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt lặng lẽ trong đôi mắt đen của người đàn ông.

Cô miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác, lại cúi đầu vùi mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, "Hỏi anh đó, có lạnh không?"



Câu này có phần quyến rũ.

Nét cười trên môi Dung Thận càng sâu, anh siết chặt ngón tay cô, không trả lời: "Nếu nói lạnh, em định làm gì?"

"Hôm nay... em mua ít quần áo cho anh, sau khi đưa đến anh có thể thay."

Lúc An Tống nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía rừng cây bên phải.

Người đàn ông không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng có thể nghe ra một chút khoe khoang thể hiện từ giọng điệu của cô.

"Biết cỡ của anh sao?"

Dung Thận nhích lại gần cô một chút, vòng tay qua lưng cô, cúi đầu như đang nói lời thủ thỉ thân mật của những người yêu nhau.

Loại thân mật này rơi vào trong mắt Tiêu Minh Dự, có chút ghen tị cùng chướng mắt.

Anh hóp má, lấy điện thoại ra và gửi cho Dung Nhàn một tin nhắn Wechat.

An Tống đi phía trước ngẩng mặt lên đáp: "Em ước tính, chắc cũng gần như vậy thôi."

Dung Thận không nghi ngờ gì về khả năng quan sát và trí nhớ của cô.

Ngay lúc chuẩn bị nói, một chùm pháo hoa tuyệt đẹp khác đã nở trên bầu trời đêm.

Màu sắc sặc sỡ khiến gò má An Tống trở nên thanh tú và xinh đẹp lạ thường, người đàn ông bất giác dừng lại, một tay ôm lấy má cô, cúi đầu hôn cô.

Hôn nhau là chuyện xảy ra hàng ngày đối với bọn họ, về cơ bản là hai người đã quen với việc đó rồi.