Dung Thận khẽ nhướng đôi lông mày rậm, ôm eo cô áp vào trong ngực, "Em thật sự muốn thay đổi hay muốn chuyển hướng suy nghĩ, hả?"
An Tống giật giật cổ áo sơ mi của người đàn ông, cụp mi nhẹ giọng nói: "Anh cho rằng...... em vì trốn tránh nên mới muốn chính mình tìm chuyện làm à?"
Dung Thận không trả lời, nhưng im lặng là mặc định.
An tống mạnh mẽ rời khỏi lòng người đàn ông, đi đến cửa sổ kiểu Pháp, nhìn xuống ngọn đèn vàng mờ ảo dưới lầu.
Có nhiều chuyện, dù cô có bình tĩnh đến đâu cũng không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của anh.
An Tống nhắm mắt lại, xấu hổ thừa nhận: "Ừm, em thật sự muốn làm một chuyện để chuyển hướng..."
Lần chuyển trường này không phải là trốn tránh, mà là để bản thân không rơi vào vòng luẩn quẩn của cảm xúc.
Dứt lời, người đàn ông trên sô pha cũng đứng dậy đi tới.
An Tống men theo hình ảnh phản chiếu mơ hồ trên cửa sổ nhìn Dung Thận, cho đến khi anh dùng một tay ôm lấy cô, trầm giọng bất đắc dĩ thở dài, "Trước mặt anh còn cần như vậy sao?"
Cho đến tận bây giờ, bọn họ đều không cách nào xác nhận được tình trạng bệnh của An Tống đang hồi phục như thế nào.
Thiếu đánh giá có hệ thống, thậm chí Dung Thận cũng không thể đưa ra kết luận ngoài luồng.
Còn An Tống, sau khi người đàn ông nói xong, qua hình ảnh phản chiếu của anh có thể thấy rõ ràng khóe miệng cô hơi cong lên.
Cô đang cười à?
An Tống thoát khỏi vòng tay Dung Thận, xoay người dựa vào cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của anh.
Có sự chân thành trong mắt anh.
Cô nói: "Em chỉ nghĩ về quá khứ và cảm thấy hơi tệ thôi, nhưng không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."
"Lại quên lời anh nói rồi sao? Lúc tâm trạng không tốt sao không nói cho anh biết?" Dung Thận nhẹ nhéo má cô, vẻ mặt dịu dàng hiện rõ.
"Em đâu có quên đâu." An Tống nhìn yết hầu của người đàn ông không ngừng phập phồng khi nói chuyện, hít một hơi trong không khí, tâm trạng hỗn loạn lúc trước dần dần bình tĩnh lại, "Khi nãy lúc đi tìm anh, cửa phòng làm việc đóng lại, tưởng rằng anh đang bận rộn."
"Vừa tìm anh à?"
An Tống gật đầu, "Sau khi Kỳ Kỳ rời đi em liền đến, nhưng cửa đóng rồi, em mơ hồ nghe thấy tiếng gọi điện thoại, nên em quay về."
Dung Thận thở dài một hơi thật sâu, tựa hồ đã hiểu nói đùa: "Lần sau anh mở cửa."
An Tống cúi đầu gõ trán lên vai trái của người đàn ông, "Thật ra tâm trạng của em cũng có chút ảnh hưởng, cũng không đến mức sẽ phát bệnh, anh đừng có nghĩ em yếu đuối như vậy."
Cô đã nỗ lực rất chăm chỉ để tìm cách chữa trị vì cô muốn thực sự khỏi bệnh.
Cũng không thể khiến những người xung quanh cảm thấy khó chịu mỗi khi có một chút biến cố nhỏ chứ.
Trước đây là do một người không thể thoát ra khỏi khó khăn, nhưng bây giờ... như anh đã nói, xưa đâu bằng nay.
Dung Thận cụp mắt ngẩng mặt lên, cẩn thận quan sát biểu cảm tinh tế trên mặt cô, "Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Thật mà." An Tống thẳng thắn đón nhận ánh mắt của người đàn ông, vài giây sau mới nhón chân hôn một bên má anh, "Em không sao, anh không cần lo lắng."
Dung Thận xoa đầu cô, nhẹ nhàng tự nhiên chuyển chủ đề: "Cải tạo hoa viên là ý thích hay là kế hoạch?"
Khu vườn của biệt thự Duyệt Phủ quả thực không tân tiến, quyết định sống ở đây ban đầu chỉ là một ý tưởng nhất thời với mục đích đồng ý kết hôn.
Nếu cô không thích cách bố trí ở đây, không phải là không thể xây cho cô một khu vườn khác.
Nhưng An Tống làm sao biết người đàn ông đang suy nghĩ gì, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh, ánh mắt lại rơi vào trên mặt người đàn ông, nghiêm túc hỏi anh: "Nói là tùy hứng cũng không sai, lẽ nào anh không cảm thấy nhà mình không ấm cúng chút nào sao? "
Loại chênh lệch này xuất phát từ những gì đã thấy đã nghe ở lâm viên Dung gia trong dịp Tết Nguyên đán.
Khu vườn do bậc thầy tạo ra cảnh quan tinh xảo, có sự nghiên cứu khắp nơi, nhưng cũng tràn đầy khói lửa nhân gian.
Có thể quay trở lại biệt thự Duyệt Phủ, khu vườn trống trải và đơn điệu cùng phòng khách vắng vẻ ngay lập tức tạo ra một bầu không khí mùa đông hoang vắng.
Mà chữ "nhà" trong miệng An Tống rơi vào tai người đàn ông, lại mang một loại ý tứ khiêu khích khác.
Đặc biệt là đèn sàn trong phòng làm việc không sáng, ánh sáng màu cam mờ nhạt chiếu vào bọn họ, ánh sáng đẹp đẽ làm mờ đi biểu cảm của nhau.
An Tống không biết chuyện gì đang xảy ra, tối nay Dung Thần hiếm khi phân tâm.
Nghĩ đến ngày mai là ngày làm việc của năm sau, cô không khỏi thăm dò hỏi: "Anh có bận không? Nếu như có công việc thì em đi..."
Phần còn lại của các từ đã bị chặn lại.
Hai má của An Tống bị người đàn ông nâng lên, khi cô hồi lại, hơi thở của cô tràn ngập mùi hương trên người anh.
Nam tính, sảng khoái, đặc biệt mùi hormone nồng nàn.
Hôn nhau tự nhiên mà vậy, quyến rũ tập mãi thành quen.
Thật ra cũng không có vấn đề gì, nhưng... bàn tay của người đàn ông luồn vào trong góc áo của cô, xoa xoa làn da dưới lưng của cô, lộ ra không có phép tắc như thế.
Thân thể An Đồng cứng đờ, lập tức nhớ tới đêm giao thừa điên cuồng.
Cô luôn cảm thấy Dung Thận không phải là người đàn ông nóng vội, từ đêm giao thừa đến nay, đêm nào họ cũng chung giường, ngoại trừ những lúc thân mật cần thiết, họ chưa từng làm chuyện đó nữa.
Cô nghĩ... đây có lẽ là chuyện bình thường của mọi cặp đôi.
Nhưng lúc này, với hơi thở đan xen cùng bầu không khí mơ hồ của hai người, An Tống biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Phòng ngủ nơi họ ngủ cùng nhau nằm đối diện chéo với phòng làm việc.
Khi người đàn ông bế cô đi về, anh không ngừng mút hôn thật sâu.
Mãi cho đến khi An Tống bị đè lên giường, chiếc áo len rộng thùng thình được cởi ra, một cơn ớn lạnh mới ập đến khiến cô không chú ý lúc này mình đang ở đâu.
Hơn nữa, mái tóc đuôi ngựa cô buộc đã được nới ra, từng sợi tóc trải trên vai và trên đệm.
Cô sững sờ sờ đầu, dây buộc tóc của cô đi đâu rồi, rơi ra từ lúc nào?
Dung Thận nửa chống người, cúi đầu nhìn vẻ mặt cùng động tác ngơ ngác của An Tống.
Phải mất gần một giây để xem cô đang nghĩ gì.
Người đàn ông nheo mắt, cười rằng cô vẫn có thể mất tập trung để tìm dây buộc tóc trong hoàn cảnh như vậy.
An Tống vuốt tóc, ngẩn người nhìn trần nhà, sau đó trong bụng phát ra tiếng ùng ục, nhất là trong phòng ngủ càng rõ ràng.
Động tác của Dung Thận dừng lại.
An Tống cũng đỏ bừng mặt.
Ngại quá.
Trên môi nở một nụ cười, Dung Thận kéo chăn đắp lên người cô, "Đói không?"
An Tống ậm ừ một tiếng, nhìn thẳng người đàn ông phía trên, cảm thấy có chút thẹn thùng không tự nhiên.
Dung Thận trước mặt phải nói là gợi cảm quyến rũ.
Có lẽ từ gợi cảm không thích hợp để chỉ một người đàn ông, nhưng An Tống chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình cực kỳ đẹp trai và gợi cảm.
Cúc áo sơ mi trắng bị ma sát vừa rồi bung ra, lộ ra khuôn ngực nở nang với đường nét rõ ràng.
Mái tóc lòa xào trước trán buông xõa quanh xương trán, đôi mắt sâu thẳm như lửa đốt, giọng nói trầm thấp vô cùng từ tính, như thể một quân tử khiêm tốn cởi bỏ lớp ngụy trang, trở nên cực kỳ hung hãn và ngông cuồng.
Người đàn ông cúi đầu hôn cô, hô hấp cũng ổn định hơn rất nhiều, "Thu dọn chút, lát nữa xuống lầu ăn cơm."