Sự xuất hiện của Dung Yến đã thu hút sự chú ý của tất cả thực khách trong phòng chưa đầy nửa phút.
Thời đại này mỹ nam mỹ nữ không thiếu, nhưng những người giàu có lại đẹp trai thường bắt mắt hơn.
Kính cường lực trên toàn bộ bề mặt của khách sạn có tầm nhìn tuyệt vời, hơi hơi nghiêng đầu là đã có thể nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng màu xanh ngọc và cánh cửa kéo từ từ mở ra.
Một nơi có xe sang xuất hiện, ắt sẽ thu hút sự chú ý.
Đôi giày đen bóng loáng bước ra khỏi cửa xe đầu tiên, chiếc quần tây được cắt may cẩn thận bằng chất liệu vải cao cấp và mềm mịn, chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu xanh ngọc cùng màu với chiếc xe sang khiến dáng người của người đàn ông trở nên thẳng tắp lại thon dài.
Nhìn lên trên, là khuôn mặt đẹp trai đã thu hút vô số sự chú ý.
Không chỉ có sức hút của một người đàn ông trưởng thành mà còn làm mờ đi tuổi tác bởi vẻ ngoài điển trai.
An Tống không phải là dân nhan khống, nhưng cô phải thừa nhận rằng người đàn ông bước xuống chiếc xe hơi sang trọng kia là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng thấy.
Không rắn rỏi anh tuấn như Dung Thận, cũng không cao lớn rạng ngời như Tiêu Minh Dự, khí chất của anh ta được pha trộn một cách tinh tế bằng nụ cười tà mị nơi khóe miệng, các đường nét trên khuôn mặt anh ta uyển chuyển, không nữ tính mà ngược lại nhiễm chút ngả ngớn thêm vài phần phong lưu.
An Tống nhìn lướt qua một lượt, sau đó bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Ngược lại, Văn Vãn nắm chặt đũa, trong mắt ẩn chứa sự chán ghét.
"Xin lỗi, tôi không biết...anh ấy sẽ đến."
An Tống chưa từng gặp qua Dung Yến, cũng không biết thân phận của hắn, nghe Văn Vãn nói như vậy, khó hiểu hỏi: "Sao cơ?"
Văn Vãn nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một hơi, lại mở ra mi mắt, thân ảnh màu lam ngọc đã ở rất gần trước mắt cô.
Cô gượng cười đứng dậy, "Sao anh lại ở đây?"
Dung Yến chậm rãi đi đến bên cạnh Văn Vãn, không trả lời cô, lập tức quay đầu nhìn An Tống.
Hai người chạm trán nhau, sự soi mói vô phép tắc của người đàn ông khiến người ta khó chịu, An Tống không khách khí đặt bát đũa xuống, đứng dậy nhẹ nhàng gật đầu: "Xin chào."
Dung Yến từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn Văn Vãn, chiều cao hơn 185, cảm thấy tràn đầy áp bức.
Từ lúc hắn xuất hiện ở sảnh khách sạn, cuộc trò chuyện xung quanh đã dịu đi trong tiềm thức.
Có người sinh ra là đã gọi là tiêu điểm, Dung Yến cũng vậy.
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên bế tắc và đông cứng lại, Văn Vãn liếc nhìn An Tống, chủ động giới thiệu: "An An, anh ấy là... vị hôn phu của tôi, anh Lục, Dung Yến."
Dung Yến?
Nếu Văn Vãn không thêm từ "anh Lục", An Tống rất có thể sẽ không liên kết anh ta với Dung Thận.
Anh Lục, anh Cửu...
An Tống cẩn thận dè dặt, tự nhiên sẽ không bỏ qua lời nhắc nhở mơ hồ như vậy.
Lúc này, Dung Yến quay đầu, hờ hững liếc Văn Vãn một cái, "Ra ngoài ăn cơm sao không nói cho anh biết?"
"Lúc em đi ra, anh vẫn đang nghe điện thoại, em nhắn WeChat cho anh, anh không thấy sao?"
Giọng nói tao nhã của Văn Vãn hoàn toàn là giọng điệu nói rõ sự thật, không có chút thân mật và nhiệt tình của một cặp vợ chồng chưa cưới.
Dung Yến khẽ hừ một tiếng, vươn tay nhéo mặt cô, "Xem ra là trách oan em rồi."
An Tống nhìn bọn họ với cùng một biểu cảm, Dung Thận thỉnh thoảng sẽ nhéo mặt cô, đây là hành vi thân mật mà rất nhiều người yêu nhau sẽ có.
Nhưng khi Dung Yến nhéo má Văn Vãn, không những không có sự thân mật của người yêu mà còn giống như một sự trêu chọc phù phiếm.
Đầy phong lưu và tùy ý.
Lúc này, Dung Yến lặng lẽ nhướng mày, nhìn An Tống trầm mặc, tiến lên một bước, vươn tay: "Em cùng Tiểu Cửu kết hôn lâu như vậy, nó cũng không có nói mang em về nhà chơi, em cũng giống như nó, gọi anh anh Lục là được."
An Tống cụp mắt xuống, khẽ bắt tay với anh ta: "Anh Lục."
Lần đầu tiên gặp Dung Yến, cô tạm thời không nhìn ra manh mối gì, cảm giác về anh ta vẫn ở mức kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến lần thứ hai thì là phóng túng.
Đồng thời cũng không bỏ qua hiện trạng vợ chồng chưa cưới bằng mặt không bằng lòng.
Điều đáng nói là Dung Yến rõ ràng biết cô, mà An Tống chắc chắn rằng bản thân chưa từng gặp qua anh ta.
Văn Vãn thích anh Cửu, nhưng đã đính hôn với Dung Yến.
Vấn đề này hơi kỳ lạ.
Rất nhanh, Dung Yến kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống, hình như định cùng bọn họ ăn cơm.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy rằng Dung Yến quan tâm đến An Tống hơn Văn Vãn.
"Lão Lục!"
Đột nhiên, một tiếng gọi trầm thấp lanh lảnh từ phía sau vang lên.
Dung Yến duỗi thẳng cổ tay áo, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của đối phương, lười biếng cười nói: "Cũng không biết hôm nay là ngày gì, bình thường tìm mấy người không thấy hình dáng đâu, chỉ nhờ một nhà hàng nhỏ nát đã tập hợp đông đủ thế này."
Dung Nhàn đi giày cao gót đi đến bên cạnh An Tống, khẽ lướt qua vai cô, tinh tế chặn sau lưng cô, "Sao chị không nhớ là em có tìm chị nhỉ?"
"Chị ba đúng là thích đùa." Dung Yến cởi cúc áo khoác, cởi áo ra, rồi vắt lên lưng ghế, để lộ ra áo sơ mi đen bên trong, "Người sang thường hay quên, chính là nói loại người như chị vậy. "
Theo thứ tự của gia phả họ Dung, Dung Nhàn là con thứ ba trong gia đình.
Nhưng Dung Kính Hoài đã sớm xuống phía nam đến Trạm Châu, Dung Nhàn đã lâu không sống trong biệt thự của Dung gia, mối quan hệ với anh chị em của cô rất yếu.
Dung Nhàn lười tranh cãi với Dung Yến, giữa họ không có mâu thuẫn gì, chỉ là không thích nhau mà thôi.
Mục đích cô đến đây là để lôi An Tống đi.
Con người của Dung Yến này không thể nói tốt hay xấu.
Nhưng chính là loại phong cách vừa thiện vừa ác này, thường xuyên có những mánh khóe khó lường, khiến người ta khó đề phòng.
Bây giờ Tiểu Cửu không có ở trong nước, lúc này Dung Yến lại ngẫu nhiên xuất hiện ở Trạm Châu, có trời mới biết hắn đang làm gì.
Dung Nhàn không nói nữa, mà là nhìn về phía An Tống bên cạnh, "Bên chị sắp xong rồi, em còn bao lâu?"
"Em ăn rồi."
An Tống vừa nói vừa nhìn Văn Vãn, người sau lập tức hiểu ý cười nói: "Chúng tôi cũng định rời đi, lại vừa lúc chị Nhàn đến, vậy An An cùng chị ấy trở về đi, lần sau có thời gian chúng ta lại gặp nhau."
Lời trong ý ngoài của Văn Vãn đều tiết lộ ý định muốn An Tống rời đi càng sớm càng tốt, ý muốn bảo vệ rõ ràng.
Lúc này, Dung Yến đang ngồi trên ghế dựa cao, đầu ngón tay ấn huyệt thái dương, cười nửa miệng nhìn Dung Nhàn, "Chị ba, đã lâu không gặp thế này, giờ đã chuẩn bị rời đi rồi sao?"
"Nếu không thì..." Dung Nhàn kéo cổ tay An Tống, tránh sang một bên, khẽ cười nói: "Chị em chúng tôi có nên ngồi xuống nghe chuyện của tình phong lưu của cậu không?"
Ở Hương Giang ai mà không biết, Dung Yến đẹp trai nhưng lại vô cùng lãng tử, chỉ cần hắn thích, không có cô gái nào hắn không xử lý được.
Từ một người phụ nữ trưởng thành gợi cảm và nóng bỏng đến một nữ sinh trong sáng và ngây thơ, nếu thực sự trải lòng về lịch sử tình ái của hắn, sẽ không có chuyện lặp lại trong ba ngày ba đêm.
Sự mỉa mai của Dung Nhàn cũng không khách khí, dù sao thì vị hôn phu trên danh nghĩa vẫn còn ở đây.
Dung Yến nhún vai, cười vô vị và kiêu ngạo, "Nếu chị ba muốn nghe, hoặc muốn nghe đoạn nào, cứ nói đi, em sẽ phổ cập khoa học cho chị."
Bệnh thần kinh.
Điển hình cho kiểu không hổ thẹn mà đáng tự hào.
Dung Nhàn ném cho hắn một cái nhìn khinh thường, chào hỏi Văn Vãn và kéo An Tống ra cửa.
Dung Yến nhìn vài giây mà không thay đổi sắc mặt, sau đó quay đầu nhìn chéo về phía sau.
Ngay khi Dung Nhàn đứng dậy đi tới, hắn nhìn thoáng qua và dường như nhìn thấy cô ấy đang ăn tối với một người đàn ông.