Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 163: Gặp ở sân bay



An Tống: "..."

Cô đang yên lành ngồi trong phòng làm việc viết mật mã, vô duyên vô cớ bị vạ lây thế này?

Tiêu Minh Dự xoay người định rời đi, đi được hai bước lại đứng yên quay đầu nói: "Nghe nói sáng mai lão Cửu sẽ về nhà, bọn anh không quấy rầy thế giới hai người của hai đứa nữa, đi trước đây."

An Tống còn chưa kịp nói gì, bóng người đã biến mất ở cầu thang.

Cô mím môi, lại mở khóa màn hình và gửi cho Dung Thận một tin nhắn WeChat.

AN: [Tủi thân.JPG]

Không nói gì, chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc đầy xót xa của Samoyed đang dựa lưng vào cửa sổ mà rơm rớm nước mắt.

...

Ba giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, An Tống lái chiếc SUV Cayenne trong gara đến sân bay. W𝑒b‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ ~‎ T𝒓𝑈𝓶T𝒓𝐮𝘺𝑒‎ n.V𝐍‎ ~

Tất nhiên, cô không nói với Dung Thận rằng sẽ đón anh ở sân bay.

Cuộc gọi video tối qua trước khi đi ngủ, cô nói sẽ đợi anh ở nhà.

Xem như...tạo một bất ngờ cho anh vậy.

Sân bay lúc bốn giờ sáng vắng vẻ và trống rỗng.

Không còn cảnh xô bồ như ban ngày, chỉ lác đác hành khách nằm dài trên băng ghế tạm nghỉ.

An Tống dạo quanh sảnh sân bay vài vòng, theo thông tin hiển thị trên màn hình lớn, không có số hiệu chuyến bay thẳng từ Liên bang Thụy Sĩ đến Trạm Châu.



Nhớ lại lần trước anh đi chuyến bay thương gia, chặng về chắc cũng vậy.

An Tống xoay người đi tới quầy thông tin, hỏi xong liền rời khỏi đại sảnh đón khách.

Năm giờ rưỡi, Dung Thận cùng Trình Phong ra khỏi lối đi dành cho khách VIP, có lẽ là do phong cách "thiện dương bất phụ"* của anh đối với An Tống, người đàn ông vừa đi vừa nhìn xung quanh.

*Công khai đồng ý nhưng ngấm ngầm phản đối

Nhưng ga đến VIP có ít hành khách, vì vậy có thể nhìn thoáng qua phía dưới.

Dung Thận có chút kinh ngạc, tựa hồ không ngờ cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngủ ở nhà.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, một nụ cười yếu ớt nở trên môi người đàn ông, rồi biến mất ngay lập tức.

Một lúc sau, Dung Thận và Trình Phong trực tiếp đi tới bãi đậu xe.

Đèn trong tầng hầm to thế nhưng lại không sáng lắm, Trình Phong bực bội tìm xe, nhưng không nhớ ra mình đã đỗ xe ở khu vực nào trước khi lên đường.

Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh vừa đi qua cầu hành lang giữa nhà ga và bãi đậu xe, khi nhìn về phía trước, bước chân anh dần chậm lại.

Ở giữa hàng ghế đầu tiên bên tay phải lối vào bãi đậu xe, có một bóng người mảnh khảnh đang dựa vào mui xe, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh đậm, dáng người mỏng manh không phì nộn, eo dựa vào thùng xe, tóc rơi hai bên trán buông xõa tự nhiên, toát lên một vẻ yên bình dịu dàng.

Trình Phong đã đi được mấy mét, phát hiện phía sau không có tiếng bước chân, liền quay người cười nói: "Cửu gia, hay anh ở đây chờ tôi đi, tôi tìm được xe sẽ qua đón anh."

Đối với việc quên số chỗ đậu xe, thật là một vết nhơ cho sự nghiệp của Trình Phong.

Nhưng anh thật sự quên mất, chỉ nhớ mơ hồ là khu B hay khu C...

"Không cần, cậu về trước đi, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai đến công ty."

Trình Phong ngáp một cái ngái ngủ, nhìn kỹ mới phát hiện khi người đàn ông nói chuyện, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm về phía trước bên phải.

Anh dụi mắt, nghi hoặc nhìn rồi lẳng lặng quay người tiếp tục tìm xe.

Đồng thời, An Tống đang chơi game cũng rất nghiêm túc, dù sao tập trung tinh thần cũng không dễ buồn ngủ.

Cô nghe thấy tiếng nói từ xa, cô lơ đãng nhìn sang, khẽ mỉm cười và cụp mắt xuống. Cách đó mười mét, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú dừng lại tại chỗ, chiếc áo khoác đen cổ bẻ chỉ để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong, cổ áo mở hai cúc tạo thành một khung cảnh ung dung nhàn nhã.

Trò chơi còn chưa kết thúc, An Tống trực tiếp tắt màn hình, chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía người đàn ông.

Trong khi đi, cô nghĩ, liệu cô có nên nhào vào vòng tay anh và ôm anh hay không, hay là...



Nhưng không hiểu tại sao, cơ thể đã có sự lựa chọn trước rồi.

An Tống bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng lon ton chạy tới.

Mái tóc đuôi ngựa sau gáy đung đưa trong không trung, chỉ trong vài giây, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước chân.

Khoảnh khắc cô gái lao vào vòng tay người đàn ông, những người qua đường cũng nở nụ cười thâm sâu.

Những khung cảnh chia tay và tái ngộ tại sân bay luôn hoành tráng và xúc động. An Tống vòng tay ôm cổ Dung Thận, có thể cảm nhận được người đàn ông bị cô đẩy lùi, nhưng anh vẫn giữ chặt lấy cô.

Chóp mũi xộc lên một mùi quen thuộc, An Tống nhấc chân lên khỏi mặt đất, vùi đầu vào cổ Dung Thận, giống như treo ở trên người anh.

"Không phải anh bảo em ở nhà đợi anh sao? Còn đến sân bay sớm như vậy cũng không nói với anh câu nào, không sợ đón không được người sao? "

Cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm chặt lấy cô gái, anh cúi đầu hôn lên thái dương cô, giọng điệu vừa cam chịu vừa cưng chiều.

An Tống nghiêng đầu mổ một bên cổ của anh, "Cho nên em mới chờ anh ở cửa bãi đậu xe đây, chỉ cần anh đi ra, nhất định sẽ nhìn thấy em."

Khi anh và Trình Phong đến sân bay vào ngày hôm đó, họ đã lái chiếc xe thương mại đi.

Nhưng không có ai lái xe về biệt thự, cô biết lúc đó xe sẽ đậu ở sân bay.

An Tống vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lùi ra xa một chút, đôi má tươi cười rạng rỡ hiện rõ trong mắt Dung Thận.

Bên môi người đàn ông nở một nụ cười mỏng, đôi mắt đen không đáy nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, thanh âm hơi khàn khàn, "Em dậy lúc mấy giờ?"

"Ba giờ rưỡi ra cửa." An Tống có chút buông lỏng tay, từ trong vòng ôm ngã xuống đất, nghiêng đầu cười, "Em chỉ là muốn cho anh một cái bất ngờ mà thôi."

Yết hầu lồi ra của Dung Thận cuộn lên cuộn xuống, ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô vài cái, "Chủ ý quá chuẩn."

"Vì là bất ngờ nên chắc chắn không thể nói trước cho anh biết rồi."

An Tống nhếch miệng cười, trong mắt lộ ra sự vui mừng không che giấu.

Ngay cả khi không có kinh nghiệm yêu đương, về cơ bản đều có thể học cách gây bất ngờ cho đối phương của mình mà không cần giáo viên.

Không lâu sau, cả hai đến bên chiếc Cayenne.

Dung Thận không có vali, chỉ mang một chiếc túi tương tự như một chiếc cặp trong tay.

Người đàn ông thản nhiên đặt chiếc túi lên ghế sau, mở cửa xe chuẩn bị bước vào.



"Để em lái xe." Một tay An Tống đỡ khung cửa, một tay nắm lấy cổ tay Dung Thận, "Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng nhất định rất mệt, không nên lái xe."

Người đàn ông nhìn gương mặt tràn đầy kiên nghị của cô, xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Ngồi máy bay cũng có thể nghỉ ngơi, không đến mức không lái được."

An Tống im lặng, nhìn thẳng vào mắt Dung Thần, chỉ thờ ơ nhìn anh như vậy.

Ba giây sau, người đàn ông nghiêng người thỏa hiệp trước, "Vậy em lái xe, lên xe thôi."

An Tống như ý ngồi vào trong buồng lái, đóng cửa xe lại, khóe mắt thoáng thấy bóng người đàn ông vòng qua đầu xe, đi về phía phụ lái.

Dung Thận lên xe, An Tống đang thắt dây an toàn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô nhướng mắt cười, lại không biết khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tiến đến trước mặt, khiến cô nhất thời quên phản ứng.

Ở nhà gửi xe, dù Dung Thận ngứa ngáy đến mấy cũng phải kiềm chế cảm xúc.

Con gái da mỏng và nhạy cảm, hôn nhau ở nơi công cộng là một thách thức quá lớn có thể khiến giới hạn của cô không thể chấp nhận.

Lúc này ngồi trong xe, không kiềm chế được ham muốn, càng không muốn kiềm chế nữa.

Một tay người đàn ông ôm gáy An Tống, vừa chạm môi liền hôn thật sâu.

An Tống vẫn duy trì động tác thắt dây an toàn, nhưng đáp lại Dung Thận theo bản năng.

Thảo nào có người nói tiểu biệt thắng tân hôn mà.

Hai người xa cách đã năm ngày, nụ hôn khi tái hợp còn nồng nàn hơn trước.

Thậm chí, nhiệt độ bên trong xe cũng vì thế mà tăng cao và dường như vượt quá tầm kiểm soát.