Tiêu Minh Dự cũng không ở Duyệt Phủ lâu, hút một điếu thuốc, uống mấy chén trà liền lái xe rời đi.
Trong khoảng thời gian này, An Tống trốn trong nhà ăn không ra cho đến khi Dung Thận vào tìm người, cô oán hận nhìn người đàn ông này, giống như đang tố cáo anh ta về "hành vi cầm thú" lúc sáng sớm.
"Sao lại nhìn anh như vậy?"
Người đàn ông ngồi xuống đối diện với cô, trên khuôn mặt đẹp trai của anh còn mang theo một nụ cười dễ chịu, biết rõ còn cố hỏi.
An Tống dùng nĩa chọc một miếng dưa vàng, vươn tay đưa tới bên môi Dung Thận, "Món này ăn ngon đấy, ăn thử đi."
Cô né tránh câu hỏi của anh bằng cách này.
Lòng bàn tay ấm áp của Dung Thận quấn lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm nĩa của cô, anh cúi đầu, nhưng không ăn trái cây, anh hôn lên mu bàn tay cô, "Em đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu học tập chưa?"
An Tống hơi sững sờ, không ngờ anh vừa đi công tác về mà còn có tinh thần tập trung vào chuyện học hành của cô.
Cô gật đầu, trong mắt có chút chờ mong, "Cũng kha khá rồi, ngày mốt em đi báo cáo."
"Mấy giờ qua đó?"
An Tống muốn rút tay lại nhưng không được, chỉ giữ nguyên động tác mà đáp: "Em đã xem qua lộ trình, đi qua cửa sau của khu dân cư, đi xuyên qua một con hẻm là có thể đến cổng trường đại học khoa học kỹ thuật. Đi bộ mất khoảng mười lăm phút, em định 7 giờ 30 sẽ chuẩn bị, trước 8 giờ nhất định sẽ có mặt."
Dung Thận câu môi mỏng, cầm lấy trái trong tay cô đặt lên đĩa, nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay cô, "Không muốn anh đưa em đến đó báo cáo sao?"
Ánh mắt cô gái có chút sáng lên, nhưng lại cố ý ngượng ngùng nói: "Gần như vậy, sẽ không quá phiền phức..."
Vốn dĩ không nghĩ đến việc để Dung Thận đưa cô đi, nhưng hình ảnh anh đưa cô đến trường tự động hiện lên trong đầu, khiến cô không khỏi có chút xúc động.
"Mấy ngày không gặp, đã tiến bộ rất nhiều." Người đàn ông giơ ngón trỏ lên, gật đầu với cô, "Đã học được cách nói chuyện trái lòng trước mặt anh rồi."
An Tống nhịn không được nhếch khóe miệng lên, quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm vị trí đối diện, "Vậy anh đưa em đi đến đó."
Người đàn ông bị vẻ mặt của cô lấy lòng, đôi môi mỏng nở một nụ cười.
An Tống của ngày hôm nay giống như bảo vật dưới biển sâu.
Càng đào sâu, sẽ khám phá ra nhiều điều bất ngờ và thú vị.
Những cảm xúc từng bị đè nén ngày một dâng đầy, hiện tượng tróc tách cảm xúc gần như được chữa lành.
Trước mặt Dung Thận, bản chất hoạt bát vui tươi của cô đang dần khôi phục, cả con người ngày càng trở nên sống động và chân thực hơn.
Một lúc sau, hai người đến phòng khách, khi biết Tiêu Minh Dự đã rời đi, An Tống từ bỏ ý định thay quần áo, cùng Dung Thận ngồi trên bàn trà, nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Trưa trưa nắng đẹp, sau cơn mưa xuân, cành cây lại đâm chồi non, khoe sức sống của mùa xuân khắp nơi.
Thú cưng An An cũng chạy lăng xăng trong sân, sau một năm nó lại lớn lên, lông bông bù xù, trở nên... xấu xí.
Xét cho cùng, đây là khoảng thời gian đáng xấu hổ đối với chú cún con, không thể trốn tránh được.
An Tống liếc vài cái, vừa mới quay đi, giọng nói bình tĩnh đầy sức hút của người đàn ông từ bên kia bàn truyền đến: "Mở túi trên ghế sô pha ra nhìn xem."
Cô nhìn lại sô pha, khi đứng dậy chỉ vào chiếc túi giống như chiếc cặp tài liệu, "Cái này ạ?"
"Ừm, xem có thích không."
Câu trả lời như vậy, khó tránh bất ngờ.
An Tống vội vàng đi tới, cầm vào trong tay đoán cân nặng, "Cho em à?"
Người đàn ông đang pha trà gật đầu đồng ý.
An Tống trong nháy mắt mềm lòng.
Cô không ngờ Dung Thận bận rộn đi công tác như vậy vẫn có thể mua quà cho cô.
An Tống không vội mở ra, mà nhìn chiếc túi màu xám nhạt, ngón tay cái miết lên những đường vân nổi lên ở góc dưới bên phải, lúc này mới nhận ra đó là một chiếc túi đóng gói sang trọng.
Cô xách chiếc túi trở lại bàn trà, mở khóa kéo trước mặt Dung Thận.
Đập vào mắt là hai chiếc hộp da lộn màu xanh da trời nhạt.
Một cái hình chữ nhật và cái kia hình bầu dục.
An Tống mơ hồ đoán được chuyện gì, cũng không có gì quá ngạc nhiên, cũng có thể là do cô không thuộc kiểu vui quá hóa buồn.
Chiếc hộp thon dài mở ra để lộ một chiếc vòng tay đơn giản nhưng tinh tế.
Trong chiếc hộp nhung hình bầu dục, không ngạc nhiên khi có một chiếc vòng cổ giống hệt.
An Tống ẩn ẩn có chút suy nghĩ nhỏ, mở túi đưa tay sờ sờ bên trong, quả nhiên không có cái hộp nhỏ vuông vức như cô mong đợi, cụp mi xuống, che giấu sự hối hận trong mắt.
Lại ngẩng đầu lên, cô cười lắc lắc chiếc hộp trong tay, "Rất đẹp, cám ơn anh."
Trông cũng được, chỉ là không thích lắm.
Dung Thận mẫn cảm như vậy, tự nhiên có thể nghe ra được suy nghĩ mà cô muốn biểu đạt.
Người đàn ông hứng thú nhìn đôi lông mày và ánh mắt tương đối bình tĩnh của cô, nhấp một ngụm trà trong chiếc cốc men xanh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Trang sức thành bộ, còn có hai món chưa đưa ra thị trường, sẽ giao hàng sau."
An Tống sờ sờ chiếc vòng tay lạnh lẽo, mỉm cười, tò mò ẩn ý hỏi: "Ồ, hai loại đó là gì vậy?"
Đó là bộ trang sức tứ bình mà cô tìm hiểu sao?
Dây chuyền, vòng tay, hoa tai và nhẫn.
Lúc này, Dung Thận đang dựa lưng vào ghế uống trà, vừa nâng chén nhấp một ngụm trà, ánh mắt thâm trầm ôn nhu nhìn chằm chằm cô gái.
Anh có thể nhìn thấy sự thất vọng ẩn chứa trong mắt cô, vậy làm sao anh không hiểu được ý lời ngoài của cô chứ.
Người đàn ông đặt tách trà xuống, trả lời bằng giọng đều đều như thường lệ: "Đợi quà giao đến, sẽ biết thôi."
An Tống nhếch môi liếc anh một cái, cuối cùng vẫn kìm nén không được tò mò muốn khám phá.
Cô không phải cằn nhằn muốn chiếc nhẫn, chỉ là khi nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn của Văn Vãn vào ngày hôm đó, cô chợt nhận ra, rõ ràng cô và Dung Thận đã kết hôn, nhưng lại không có gì chứng minh là đã kết hôn.
Giấy đăng ký kết hôn chỉ có thể chứng minh họ là vợ chồng được pháp luật công nhận.
Nhưng người không biết thì ai sẽ biết.
Cô không thể mang theo giấy đăng ký kết hôn mỗi ngày để chứng minh cuộc hôn nhân của mình được.
Chiếc nhẫn chắc chắn là công cụ rõ ràng nhất.
An Tống nghĩ trong lòng như vậy, nhưng lại không thể nói thẳng ra.
Hơn nữa, với sự linh lợi và tác phong của Dung Thận, không có lý do gì lại bỏ qua chi tiết quan trọng là nhẫn cưới.
Trừ khi có nguyên nhân khác.
An Tống vừa trấn an vừa an ủi chính mình.
Cô đang nghĩ, nếu hai món phụ kiện đang chờ đưa ra thị trường kia được giao đến, nếu không phải là nhẫn như ý cô muốn, thì cô sẽ... tự mình mua một cặp nhẫn cưới rồi đeo vào cho nhau vậy.
An Tống đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, khó tránh khỏi xuất thần.
Không để ý đến khuôn mặt điển trai với nụ cười trên môi của người đàn ông và ánh mắt tập trung vào những ngón tay của cô.
Phải mất thời gian để đặt hàng và làm một số thứ.
Trước khi phiên bản cuối cùng được hoàn thành, Dung Thận không muốn tiết lộ quá nhiều với An Tống quá sớm, vạn nhất có biến.
Nhưng do chu kỳ sản xuất nhẫn cưới bị chậm trễ, sau khi An Tống trở lại trường học, rất ít người biết cô đã kết hôn.
Với cả với điểm số xuất sắc và ngoại hình nổi bật ấy, đã thu hút sự chú ý và theo đuổi của nhiều bạn trẻ cùng tuổi.
Khi đó, Dung Thận hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm ý nghĩa của việc gieo gió gặt bão.
Không lâu sau, An Tống bình tĩnh lại tâm trạng, lấy chiếc vòng tay trong hộp ra xoa nhẹ, "Em vừa xuống lầu liền nghe được anh cùng anh Minh Dự nói chuyện phiếm, anh cũng bị chị cả chặn à?"