An Tống nhéo nhéo ngón tay Dung Thận, trầm giọng nói: "Hay là... đợi lát nữa vào đi?"
Không đợi người đàn ông trả lời, giọng nói của Dung Nhàn lại từ trong phòng truyền đến: "Đừng có nói đường hoàng như vậy, tôi nghi ngờ còn không phải do anh có tiền án?"
Vài giây sau, Tiêu Minh Dự khẽ nói: "Ngày mai anh sẽ cấp giấy xác nhận không tiền án, em thấy thế nào?"
"Anh......"
Dung Nhàn thở dốc không nói nên lời.
Tiêu Minh Dự luôn có thể dễ dàng chọc giận cô.
Ngoài cửa, Dung Thận cười lắc đầu, dẫn An Tống đi vào.
Khi Dung Nhàn nhìn thấy người đến, cô cố nén vẻ ủ rũ giữa hai lông mày, nhấp một ngụm nước chanh trong cốc, lấy lại vẻ trang nghiêm và quý phái của một quý cô.
Trong mắt người ngoài, Dung Nhàn luôn có một vẻ ngoài điềm tĩnh và thờ ơ, áo sơ mi voan màu be kết hợp với quần tây nữ, cô có khí chất tao nhã và không thiếu sự lão luyện của một phụ nữ lặn lộn trong công việc.
Chỉ là ở trước mặt Tiêu Minh Dự, mỗi lần bị chọc giận lại nổi tính lên, không còn khoa trương nữa, cả người trở nên có cảm xúc hơn, rất thực tế.
Có lẽ Dung Nhàn thậm chí còn không nhận ra rằng Tiêu Minh Dự là người đàn ông duy nhất có thể kích động tâm trạng thất thường của cô ấy.
Ở đây, An Tống và Dung Thận ngồi đối diện nhau, bầu không khí ngột ngạt dịu đi đôi chút.
Dung Nhàn ngước mắt lên, khẽ cười nói: "Nghe nói hôm nay em bắt đầu đi học?"
"Vâng, em mới đi học về." An Tống nhẹ nhàng nói, nghĩ đến số của mình còn ở trong danh sách chặn, cô trầm giọng hỏi: "Chị... bình tĩnh lại chưa?"
Dung Nhàn sửng sốt, cầm ly nước chanh đã rót đưa cho cô, "Chị không giận em, lát nữa chị sẽ bỏ em ra khỏi danh sách chặn."
An Tống cảm thấy không bảo đảm, dù sao lúc trước đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ ngoài cửa, di động của chị cả cũng không biết hiện giờ ở đâu.
Vì vậy, cô lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ gửi dưới gầm bàn, "Chị, thêm WeChat."
Cô dùng WeChat để tìm kiếm số điện thoại di động của Dung Nhàn, nhưng không có người dùng.
Sau khi thêm WeChat, sẽ không trách chị ấy chặn cô nữa.
Dung Nhàn nhìn động tác nhỏ thông minh của An Tống, không khỏi nhéo mặt cô, cầm điện thoại nhập tài khoản WeChat.
Là một chuỗi các chữ cái trông giống như tên viết tắt của hai tên.
An Tống hài lòng gửi yêu cầu kết bạn, lời nhắc nhở của Dung Nhàn đúng lúc vang lên bên tai, "Chị sẽ kết bạn lại em khi tìm thấy điện thoại."
Trong thời đại thông tin, không có điện thoại di động giống như đi ra ngoài mà không có quần áo, cảm thấy rất khó chịu.
Buổi chiều cô đều ở công ty, trên đường đi đến quán cà phê dưới lầu, gặp Tiêu Minh Dự đang ôm cây đợi thỏ, sau đó quay lên lầu thì phát hiện điện thoại của mình đã biến mất.
Không lâu sau, người phục vụ mang đến một nồi đồng chất đầy hải sản, Tiêu Minh Dự và Dung Thận thỉnh thoảng hàn huyên vài câu, Dung Nhàn không thèm nghe, căn bản là tập trung vào An Tống.
"Em là sinh viên năm hai hay năm cuối?"
An Tống đáp: "Năm hai, nếu em vượt qua kỳ thi giữa năm, bình thường vào tháng chín sẽ được lên học năm ba."
Là một sinh viên chuyển trường, ngoài việc đáp ứng các điều kiện chuyển trường cần thiết và nghiêm ngặt, các kỳ thi và đánh giá khác nhau cho trường chuyển tiếp cũng là ưu tiên hàng đầu.
Nghe thấy âm thanh, Dung Nhàn hiểu ý gật đầu, "Chị có một người bạn học thời đại học đang làm giáo viên tại Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu. Đợi tí chị sẽ gọi điện thoại cho anh, nhờ anh ấy ở trường để ý đến em hơn."
An Tống vừa định nói không cần, Dung Nhàn bất giác thở dài một hơi, "Nếu không phải bị chó tha mất điện thoại, hiện tại có thể gọi rồi."
Nói xong, cô uống nước như bình thường, nhưng lại liếc xéo sang Dung Thận ở góc đối diện.
Dựa vào việc Tiểu Cửu coi trọng An An như này, khi nghe nói ở trường có người chăm sóc để ý con bé, còn không nhanh giúp cô lấy lại thoại di động đi?
Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, Tiêu Minh Dự nhân cơ hội xen vào, "Chó ngoan."
Dung Nhàn: "..."
An Tống: "..."
Dung Thận im lặng hồi lâu, nghiền ngẫm nhìn Tiêu Minh Dự, người sau cảm nhận được sự dò xét của anh, giang rộng vòng tay, nói vừa đúng vừa sai: "Tôi không liên quan gì đến việc điện thoại bị mất của cô ấy, đây, ai không tin có thể lục soát.".
Rõ ràng, gặp phải lưu manh mặt dày, dùng biện pháp gì cũng vô ích, cũng không thể làm gì được.
Dung Thận hờ hững câu môi mỏng, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, "Mua điện thoại mới, gửi đến Quán Lẩu Hải Sản."
Tiêu Minh Dự: "..."
Cúp điện thoại, người đàn ông ngẩng đầu nhìn Dung Nhàn, "Có bản sao lưu dự phòng của điện thoại không?"
"Có chứ." Dung Nhàn tựa vào ghế, "Lát nữa chị sẽ hỏi trợ lý."
Trước đây đổi điện thoại di động mới, những việc này đều do trợ lý sao lưu dự phòng.
Cô bận rộn với công việc đến nỗi ít khi chú ý đến các chi tiết như bản sao lưu.
Tiêu Minh Dự đốt điếu thuốc mà không nói lời nào, khá khó chịu rít một hơi dài.
Tính tới tính lui, bỏ lỡ chuyện 'tọc mạch' của Dung Cửu rồi.
Trong bữa ăn, Trình Phong vui vẻ gửi đến một chiếc điện thoại di động mới ra mắt, khi đưa cho Dung Thận, anh ta ôn hòa nói: "Tối nay khoảng nửa đêm anh Richie sẽ đến Trạm Châu, tôi qua đón một chuyến?"
Người đàn ông đưa bao điện thoại cho Dung Nhàn, trầm giọng nói: "Được, sắp xếp cho anh ta một chỗ, chuyện còn lại ngày mai chúng ta nói."
An Tống ngồi ở bên cạnh, nghe hai người đối thoại, cũng không để ý lắm.
Nói mới nhớ, cô cũng biết một người có họ là Rich, nhưng những người khác quen gọi anh ta là Stephen Law.
Một điều nữa cô nghĩ đến là việc phát triển kinh doanh của trung tâm y tế khá toàn diện, đều ra nước ngoài.
Tại đây, Dung Nhàn mở điện thoại ra, nhìn vào màn hình mới toanh, liếc nhìn Tiêu Minh Dự, trầm giọng nói: "Lần cuối cùng, hãy trả điện thoại cho tôi. Nếu không, ngày mai tôi đi làm thẻ mới, anh trả lại tôi cũng không cần nữa."
Tiêu Minh Dự liếc xéo chiếc điện thoại mới, nghĩ đến khả năng ngăn cản cô đăng ký thẻ mới vào ngày mai.
Trình Phong đang định rời đi, thò tay vào túi, cười nói: "Chị Nhàn, nãy mua điện thoại di động có tặng thẻ mới, chị có cần không?"
Tiêu Minh Dự: "..."
Dung Nhàn nhìn thấy sắc mặt đột nhiên tối sầm lại của anh, lập tức thoải mái cười nói: "Còn Trình Phong có... Tiêu Minh Dự!!!"
Lời nói vẫn còn ở trên môi, chiếc thẻ điện thoại mà Trình Phong đưa cho đã bị người đàn ông dùng tay giật lấy, rồi dúi vào bát gia vị của anh ta.
Những người khác:"......"
Tiêu Minh Dự có lẽ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ thấu đáo nên đã cầm bát gia vị lên ném vào thùng rác trong góc một cách vô tư.
Nói xong những thứ này, anh đứng dậy, khóe miệng ngậm điếu thuốc, nắm lấy cổ tay Dung Nhàn, dùng sức kéo cô ra ngoài, "Mọi người ăn cơm trước đi."
Dung Nhàn đang đi giày cao gót, cô mất cảnh giác trước anh, lảo đảo va vào ngực anh.
Tiêu Minh Dự thừa cơ vòng tay ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô ra khỏi phòng.
Trình Phong sửng sốt một hồi, đột nhiên có chút không muốn rời đi, loại kích động này hiếm thấy đấy.
Lại nhìn Cửu gia cùng Tiểu An không chút thay đổi trong vẻ mặt, bọn họ không có chút nào bị ảnh hưởng, tựa hồ không còn kinh ngạc nữa.
Trình Phong không ở lại lâu, rất nhanh liền xoa dầu vào lòng bàn chân. –)) ý là lăn ra ngoài đó ạ.