Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 188: Ăn hiếp



Tin tức về việc An Tương Hoài nhập viện vẫn lọt ra ngoài.

Bác Từ tùy ý cầm lấy một nén nhang trên tủ trưng bày, vẻ hoang mang biến mất trong mắt, "Ý của ông là, mấy năm nay Lão An đều ở Hương Giang sao?"

"..."

"Chuyện này... thật không thể tin được." Bác Từ sờ lên hoa văn trên lư hương, "Nếu là như vậy, người ta trốn tránh tất cả mọi người, ngay trước mặt thôi?"

"..."

"Hiện tại buồn bực có ích lợi gì, may mà ông ta vẫn còn, không bằng ông nhanh chóng nghĩ biện pháp đưa hắn trở về bộ phận 3 của Viện nghiên cứu đi."

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau khi kết thúc cuộc gọi, bác Từ nhấp một ngụm thuốc, càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ về chuyện này.

Lão An bỏ lại con gái mà đi.

Nói xuất hiện là xuất hiện.

Năm đầu tiên sau khi ông đi, bộ phận 3 Viện nghiên cứu phái người theo dõi An Tống một khoảng thời gian.

Sau này mới phát hiện đứa trẻ này thật sự không biết gì, dần dần cũng từ bỏ đi theo dõi cô.

Nhưng điều thực sự khiến bác Từ nghi ngờ là ai là người tiết lộ tin tức về An Tương Hoài cho Từ Nhị*?

*Từ Nhị là bác hai Từ ạ.

...

Vào lúc mười giờ tối, Nguyễn Đan Linh cho người mang chiếc váy sẽ mặc khi trở lại dinh thự của Dung gia vào ngày mai.



Sáu bộ quần áo với các phong cách khác nhau đã được chuyên gia mang ra khỏi xe bảo mẫu.

Nguyễn Đan Linh xách một chiếc túi có giá trị đi phía trước, vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy quản gia Lý, "An An, có đó không?"

Quản gia Lý nở nụ cười dễ chịu chào hỏi, sau đó bĩu môi đi về phía phòng khách, "Phu nhân, thiếu phu nhân ở bên trong, Cửu gia ở cùng đó."

Nghe vậy, Nguyễn Đan Linh dừng bước, "Hả? Giọng điệu của ông... hai đứa đang cãi nhau hay sao?"

Quản gia Lý cũng không giấu giếm, suy đoán một chút: "Lúc thiếu phu nhân trở về, mắt đỏ hoe, nhất định là khóc rồi, tôi nhìn cũng không giống cãi nhau..."

Nguyễn Đan Linh không nghe xong mà đi thẳng vào phòng khách, lúc này ở dưới hành lang lối vào, bà nhìn quanh thì thấy hai bóng người đang ngồi chồng lên nhau trên chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ kiểu Pháp.

Cô gái được người đàn ông ôm trong lòng, nhỏ giọng thì thầm gì đó, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng gật gật, rất ngoan.

Nguyễn Đan Linh nhất thời tiến thoái lưỡng nan, lo lắng An Tống sẽ chịu tủi thân nên quay đầu quát: "Cứ để quần áo ở phòng khách đi, chọn xong còn lại có thể mang về."

An Tống ngẩn ngơ nép vào lòng Dung Thận, nửa mê nửa tỉnh.

Cũng đã khóc mấy lần, mắt khô khốc không mở ra được.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nguyễn Đan Linh, cô giật mình tỉnh giấc, rất nhanh liền nhảy khỏi lòng anh.

Tốc độ quá nhanh, không biết đụng vào đâu, mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu không rõ ràng.

An Tống cũng không để ý lắm, chỉnh lại quần áo, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng khách.

Nguyễn Đan Linh đúng lúc quay đầu lại, trên má hiện lên một nụ cười ôn nhu yêu thương, "An An, mau tới đây."

"Dì."

An Tống đi tới bên cạnh người gọi cô, đôi mắt đỏ hoe mở to, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị oan ức.

Nguyễn Đan Linh không rõ nhân quả, nhìn thấy con bé như vậy, bà liếc xéo Dung Thận khịt mũi.

Có vẻ như thằng kia bắt nạt cô gái nhỏ rồi.

Nguyễn Đan Linh ôm vai An Tống, ánh mắt lưu luyến trên mặt cô, "Tất cả quần áo mẹ đều mang cho con rồi, con xem thích cái nào, nếu đều thích thì đều giữ hết."

An Tống nhìn kỹ một chút, phát hiện mỗi kiểu dáng đều có đặc điểm riêng, kiểu thanh lịch, phong cách dịu dàng quý phái, phong cách nhẹ nhàng quen thuộc không phải là phong cách váy dạ hội mà cô nghĩ.

Chắc là tạo phong cách tiểu thư giống Văn Vãn cho cô.

An Tống ngẫu nhiên chọn một chiếc áo sơ mi cổ chữ V kiểu cổ điển và quần âu chất liệu xếp nếp, "Cái này là được."



"Còn tưởng con thích bánh bèo ngọt ngào chứ."

Nguyễn Đan Linh lẩm bẩm, bỏ lại quần áo rồi đuổi những người khác đi.

Lập tức, bà dẫn An Tống đến bên ghế sa lon ngồi xuống, sờ má cô, "Mắt sưng như thế này, làm sao vậy?"

"Là vừa rồi gặp phải một chuyện, nhất thời không nhịn được..."

Nguyễn Đan Linh thẳng lưng, nhìn thẳng vào Dung Thận, "Nếu con bị bắt nạt, cứ nói với dì. Nhà của chúng ta không có nhiều thứ khác, gia pháp có thể đỡ lưng cho con nhiều nhất."

An Tống: "..."

"Sao con không biết nhà chúng ta còn có gia pháp thế?"

Dung Thận chậm rãi, điếu thuốc chưa châm trên tay, anh cười nửa miệng đáp lại câu nói.

Nguyễn Đan Linh không để ý đến anh, tiếp tục truyền cho An Tống tư tưởng phụ nữ làm chủ gia đình, "Cãi nhau cũng không sao, chúng ta thua người chứ không thua trận, nếu có người chọc giận con thì đá nó ra ngoài. Trong gia đình của mình, phụ nữ có quyết định cuối cùng, không cần sợ."

An Tống cuối cùng cũng hiểu ra, cô kinh ngạc nhìn Dung Thận, thu hồi ánh mắt, vội vàng giải thích: "Dì, dì hiểu lầm rồi, chúng con không có cãi nhau."

"Vậy là?"

An Tống cuối cùng lựa chọn nói ra sự thật, "Hôm nay gặp được bố, cho nên có chút kích động."

Nguyễn Đan Linh sửng sốt một chút, sau đó khó hiểu nhìn Dung Thận, thấy anh khẽ gật đầu, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nhịn xuống.

Chuyện gia đình của An Tống, Tiểu Cửu và bọn họ thông qua cuối cùng.

Sự trở về bất ngờ của người bố vợ đã mất tích nhiều năm thực sự là một điều bất ngờ.

...

Nguyễn Đan Linh không ở lại Vân Điên lâu, cũng không ăn tối, đã trở về nhà.

Trong xe, bà gọi điện cho Trình Phong, cũng không nói nhiều, chỉ bảo anh đến biệt thự mình ở tạm.

Trình Phong không ngốc, trước khi ra ngoài, anh đến tòa nhà chính để hỏi ý kiến ​​​​Dung Thận, câu trả lời anh nhận được chỉ có bốn từ: truyền đạt trung thực.

Trời đã về đêm, nhân lúc người đàn ông ở trong phòng làm việc, An Tống một mình đi đến tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây bên cạnh.

Đèn trần trong phòng khách không bật, chỉ có chiếc đèn sàn trong góc tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.



Cô nằm trên lưng ghế sofa dưới cửa sổ, nhìn màn đêm với những suy nghĩ thăng trầm.

Nhớ lại lời Dung Thận nói, trong lòng không khỏi cảm động.

——Em không làm gì sai, tha thứ cái gì chứ?

Lẽ nào bố cũng chưa bao giờ trách cô sao?

Nếu thật sự không trách, sao lúc đó lại kiên quyết ra đi như vậy?

Bên kia, chín giờ rưỡi tối.

Đêm dày đặc, Trình Phong lái xe thương vụ đến bệnh viện y tế ở ngoại ô.

Trong xe, Nguyễn Đan Linh ngồi vững vàng bên trong, nhìn tòa nhà điều trị nội trú bình thường, nhất thời không nói ra lời.

Một lúc sau, Trình Phong từ hàng ghế đầu quay lại, "An tiên sinh ở khoa giải phẫu gan mật lầu ba."

Nguyễn Đan Linh nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trình Phong, trầm ngâm hỏi: "Tiểu Cửu có phải sai cậu qua đây hộ vệ không?"

"Có." Trình Phong gật đầu nói: "Cửu gia sắp xếp cho ông ấy một phòng riêng, bên ngoài không có ai, nhưng gửi hai người đến sống ở phòng bên cạnh An tiên sinh, để có chuyện gì cũng có thể chăm sóc ông ấy bất cứ lúc nào."

Nguyễn Đan Linh sờ lên màn hình điện thoại, có chút do dự thở dài: "Bây giờ tôi vào gặp mặt trực tiếp với ông ấy có phải quá đột ngột không?"

Vào buổi tối, hai vợ chồng đã biết tất cả tin tức từ Trình Phong.

Nguyễn Đan Linh vội vã đến bệnh viện, cũng là vì lo lắng rằng An Tương Hoài sẽ trở về núi Bối Nam nhân lúc không ai để ý.

Ở đất cửa Phật, một khi ông trở về xuất gia, sau này gặp mặt lại càng khó hơn.