Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 190: Thờ ơ



Mặt Dung Kính Hoài không chút thay đổi tiến lên một bước, ngữ khí tràn đầy cung kính: "Mẹ xem mẹ nói kìa, không phải mùa hè năm ngoái có trở về tổ chức sinh nhật cho mẹ sao."

An Tống và Dung Thận không có tư cách bình luận về việc hòa giải giữa các trưởng lão.

Ánh mắt Dung lão phu nhân đảo qua mấy người, hếch cằm, "Tiểu Cửu, cháu dẫn người ta ra ngoài đi dạo trước đi, A Yến và Tiểu Vãn đang ở sân trước, từ nay về sau đều là người một nhà, gặp mặt biết nhau càng sớm càng tốt."

An Tống đang lén nhìn phòng trà, nghe vậy liền liếc nhẹ bà lão một cái.

Bà gọi cô là 'người ta', không còn là 'cô gái' hay 'Tiểu An' nữa.

Ngược lại, đối với Dung Yến và Văn Vãn đều là gọi yêu.

Sống đến tuổi của lão phu nhân, muốn làm người khác khó xử, cũng có thể làm một cách lặng lẽ.

Nhưng An Tống nhạy cảm và thông minh hơn bà tưởng, nên cô có thể hiểu được cách đối xử khác biệt như vậy.

Nói cách khác, lão phu nhân cố ý thờ ơ là bày tỏ sự không hài lòng đối với cô.

An Tống không nói gì, Dung Thận nắm lấy tay cô, bình tĩnh đi ra khỏi phòng trà, quay người lại trầm giọng hỏi: "Sân sau có một rừng cây ăn quả, em có muốn đi xem không?"

Cô gái vui vẻ đồng ý, "Được ạ."

Vệ sĩ A Kỳ liếc nhìn Dung Thận qua khóe mắt, rồi đóng cửa lại sau lưng.

Xuất thân trong gia đình giàu có nên các vệ sĩ cũng là những người giỏi quan sát lời ăn tiếng nói.



Mặc dù Cửu gia không nói gì, nhưng trong lòng đối với sự thờ ơ của lão phu nhân nhất định rất khó chịu.

Bằng không lão phu kêu anh dẫn người ta ra sân trước, nhưng anh lại nói to rằng đến rừng cây ăn quả ở sân sau.

Ai đúng ai sai không quan trọng, gốc rễ của vấn đề vẫn nằm trên người tiểu thư An Tống thôi.

Kết hôn mấy tháng vẫn không lộ ra chút yếu điểm nào, lão phu nhân tra đi tra lại khắp nơi cũng không tìm ra lai lịch của cô có gì đặc biệt, theo thời gian, cái gọi là bố mẹ quan lớn quan to, cũng chỉ là đại hạ giá mà thôi.

Cùng lúc đó, mấy người ngoài cửa cũng nghe thấy thanh âm bệnh vực của Nguyễn Đan Linh, "Hình như Tiểu Cửu quên nói cho mẹ biết tên An Tống nhà con rồi, chuyện này là nó làm không đúng, về con sẽ nói chuyện với nó sau."

Dung lão phu nhân có thể nghe được trong lời nói của bà có chút áp lực, khẽ hừ một tiếng, "Mấy năm trước nhanh mồm nhanh miệng, làm phu nhân lâu như thế rồi, mồm mép vẫn rất xuất sắc, lời kịch thuộc lòng chắc hẳn không ít tác dụng nhỉ."

Ồ, đây là nói về bà chỉ được cái mã mà, trong đầu không có gì ngoài những lời thoại đâm chọt.

Nguyễn Đan Linh trong những năm đầu đời thậm chí còn bị xúc phạm nhiều hơn bây giờ, thế cho nên, cuộc khẩu chiến hiện tại không thể kích động cảm xúc của bà chút nào.

Vì vậy, Nguyễn Đan Linh không trả lời, mà hơi mím môi và quay sang một bên, trên mặt để lộ sự nhẫn nhịn và bất bình của mình trước mặt Dung Kính Hoài.

Có thể hình dung người vợ hơn 30 năm chiều chuộng của ông sắp khóc khi bị mẹ mỉa mai rồi, một người đàn ông có trách nhiệm sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ?

Bên kia, An Tống nắm tay Dung Thận đi trên hành lang, về phần đi sân trước hay sân sau, cô cũng mặc kệ.

Tuy nhiên, luôn có những người không mời mà đến.

"Mấy người đến muộn thế này, gặp bà nội chưa?"

Quay người lại, Dung Yến và Văn Vãn mặc vest và giày da đi cùng nhau.

Khi ánh mắt của An Tống và Văn Vãn chạm nhau, trên khóe miệng mỉm cười cùng nhau.

Văn Vãn buông cánh tay Dung Yến, vừa mới tiến lên một bước, khuỷu tay đã bị nắm lấy, trên đầu vang lên một câu hỏi không vui: "Làm gì vậy?"

"Em qua chào Tiểu An." Văn Vãn cố gắng giãy giụa, cau mày ngẩng đầu, "Anh buông tay trước đi."

Dung Yến không buông tha, mở miệng cười lạnh: "Xác định muốn chào hỏi em dâu của anh chứ không phải em trai chứ?"

Sắc mặt Văn Vãn lúc đỏ lúc trắng, trong lòng tức giận.



Tuy nhiên, với tư cách là một danh viện, trong suốt những năm qua cô đã học cách làm sao để thể hiện sự gia giáo và tiết chế tốt lành, cuộc tranh cãi này, cô thua kém người khác.

Dung Thận ở phía đối diện dường như lười để ý đến họ, dẫn An Tống đến khu rừng trái cây ở sân sau.

Trong lúc mơ hồ, Dung Yến nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của An Tống, "Em có đọc được một câu trên mạng, mặt tốt nhưng có cái miệng thừa, hình như rất thích hợp với anh Dung Lục."

Ngay sau đó, Dung Yến nghe thấy người đàn ông nhếch môi đáp lại: "Ừm, thật sự rất thích hợp."

Thái dương Dung Yến giật giật, sau đó âm trầm nhìn người phụ nữ bên cạnh, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Văn Vãn, "Vị hôn phu của cô bị người ta sỉ nhục, còn cô chỉ đứng xem trò vui sao?"

Văn Vãn cười không ngớt, nghiêng người về phía anh ta, lời nói suýt chút nữa làm anh ta ngã ngửa, "Nói thật có thể gọi là sỉ nhục sao? Hơn nữa, tâm lý anh từ khi nào trở nên yếu kém như vậy chứ?"

Không đợi Dung Yến kịp phản ứng, Văn Vãn đã xoay người, "Tôi đi vệ sinh."

Dung Yến lạnh lùng liếc nhìn bóng dáng đang đi của người phụ nữ, bực bội châm một điếu thuốc.

Không lâu sau, hai bóng người khác đi ngang qua hành lang đối diện.

Dung Yến tình cờ liếc nhìn, đôi mắt dừng lại ở người đàn ông cao lớn với đôi chân dài.

Đó là Dung Nhàn và một người đàn ông.

Việc Dung Nhàn có đàn ông không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Dung Yến nheo mắt lại, người đàn ông đi bên cạnh cô ấy dường như đã nhìn thấy ở đâu đó.

...

Trong rừng trái cây ở sân sau, An Tống đi dạo vài vòng rồi kéo người đàn ông đến chiếc ghế gỗ bên ngoài.

Cô phủi bụi, sau khi ngồi xuống, duỗi chân về phía trước, quay đầu nhìn Dung Thận, "Dung Yến và anh mâu thuẫn như vậy, anh ta có xúi giục người khác trong nhà gây phiền phức cho anh không?"

"Không có đâu." Người đàn ông chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô gái, mở miệng pha trò nói: "Còn có tâm tình quan tâm anh có gặp phiền toái hay không, xem ra chuyện bệnh viện đã giải quyết xong rồi?"

An Tống nắm lấy góc áo khoác, bình tĩnh gật đầu, "Không phải anh nói, nhìn về phía trước, tiến về phía trước sao. Nếu bố em thật sự không trách em, lát nữa em đến bệnh viện nhất định sẽ gặp lại ông ấy."

Với sự khuyên giải của anh, tâm trạng đã trở nên cởi mở hơn một chút, nút thắt trong lòng không thể cởi bỏ đã dần dần có dấu hiệu nới lỏng.

Bên cạnh sự lo lắng, cũng đầy sự mong chờ.



Dung Thận nắm tay An Tống đặt lên đùi mình, trong lời nói không thiếu sự kiên định dẫn dắt: "Có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, về phần em lo lắng, sau này sẽ không xảy ra nữa."

Nhất thiết phải ngăn An Tương Hoài quay trở lại chùa Đại Thụy.

Xem trước mắt, kết quả rất đáng chú ý.

Trình Phong đã truyền tin tối qua, những chiếc xe Hồng Kỳ đó là bằng chứng tốt nhất.

Trước khi An Tống hiểu ra cụm từ "sẽ không xảy ra nữa" nghĩa là gì, giọng nói của Tiêu Minh Dự đã vang lên từ lối vào của khu rừng trái cây.

"Mấy người vui vẻ thế, yên lặng chạy tới đây trốn."

An Tống đã lâu không gặp Dung Nhàn, sau khi khai giảng, cô dành hết tâm sức cho việc học, Dung Nhàn cũng không còn đến Duyệt Phủ nữa.

Bây giờ gặp chị ở nhà họ Dung cũng là hợp lý.

"Chị, anh Minh Dự."

Tiêu Minh Dự ôm Dung Nhàn đi tới, cách xử lý cảm xúc của anh ấy rõ ràng là khác với Dung Thận.

Dung Thận khi ra ngoài phần lớn sẽ nắm tay hoặc khoác vai cô, kiềm chế và nội liễm.

Tuy nhiên, Tiêu Minh Dự rất chú trọng khía cạnh này, về cơ bản luôn ôm eo Dung Nhàn xuất hiện trước mặt mọi người.

Mặc kệ người con gái trong lòng có giãy giụa hay không, cánh tay như gọng kìm, bá đạo và mạnh mẽ.