An Tống đi theo Hàn Thích vào phòng tư vấn, trong phòng tràn ngập mùi dầu thơm, không nồng, chỉ dễ chịu.
Lần đánh giá này mất nhiều thời gian hơn trước.
Ngoài bảng câu trả lời của hệ thống đánh giá được nhắm mục tiêu cao, còn có hai nhà trị liệu tâm lý tham gia vào việc hỏi đáp.
Trong khi Hàn Thích đang đánh giá, đồng thời cũng quan sát sự thay đổi tâm trạng và hơi thở của An Tống từ góc độ rất chuyên nghiệp.
Vì một nhà tâm lý học khác lần đầu tiên tiếp xúc với bệnh nhân nên kết quả đánh giá cuối cùng được đưa ra sẽ khách quan và sắc bén hơn.
Bốn mươi phút sau, Hàn Thích dẫn đầu và bước ra ngoài với bản báo cáo.
Ở phòng tiếp tân bên cạnh, anh đưa báo cáo cho Dung Thận, sau đó liếc nhìn An Tương Hoài đang mặc một bộ áo dài Trung Quốc bên cạnh, do dự có nên tiến lên một bước hay không.
"Đây là bố của An Tống, có gì cứ nói đi."
Dung Thận không mở báo cáo mà đưa tập tài liệu cho An Tương Hoài.
Nghe vậy, Hàn Thích mất đi chút đắn đo, thẳng thắn nói: "Lần này đánh giá tâm lý so với lần trước tốt hơn nhiều, cảm xúc bi quan chán ghét cũng cải thiện rõ rệt. Nhưng..."
Khi An Tương Hoài nghe thấy những từ bi quan và mệt mỏi, một màu nặng nề xuất hiện trong mắt ông.
Thấy Hàn Thích có chút do dự không nói chuyện, liền bỏ qua phần bên trong bản báo cáo, trầm giọng hỏi: "Nhưng cái gì?"
Hàn Thích và Dung Thận trao đổi ánh mắt, sau đó nhìn về phía An Tương Hoài, "Tuy nhiên, mức độ phụ thuộc của cô ấy vào bác sĩ Dung gần như là giá trị đánh giá cao nhất."
Bởi vì không biết mối quan hệ cụ thể giữa Dung Cửu gia và An Tống, chỉ coi họ là 'bệnh nhân và bác sĩ' nên Hàn Thích vẫn chọn gọi anh là bác sĩ Dung.
"Năng lực điều tiết cảm xúc của An Tống bây giờ khá tốt, rất nhiều chuyện cô ấy sẽ không suy nghĩ đi vào ngõ cụt. Lúc đầu không thể thiếu sự hướng dẫn của bác sĩ Dung. Nhưng hiện tại cô ấy rất ỷ lại vào anh, thậm chí còn mắc chứng ám ảnh, đây có thể..."
Nói đến đây là ngừng, Hàn Thích tin tưởng Dung Cửu gia có thể hiểu được.
An Tương Hoài chăm chú nhìn bản báo cáo, thất thần trong chốc lát, đã phát hiện có điều gì đó không ổn.
Lúc này, chân phải của Dung Thận gác lên chân trái, ngón tay đặt trên thái dương, giọng trầm trầm luôn kiên định, "Vợ chồng hợp pháp, ỷ lại nương dựa vào nhau là chuyện bình thường."
Hàn Thích: "???"
Anh ta ngây người mấy giây, lúc ý thức được, mới gằn từng chữ một, "Anh, hai người, kết, hôn?"
"Hừm." Người đàn ông nhướng mi, bắt gặp vẻ mặt đờ đẫn của Hàn Thích, bình tĩnh nói: "Triệu chứng phân ly của cô ấy đã thuyên giảm chưa?"
Hàn Thích dùng sức nuốt xuống lời nói, ánh mắt mông lung trả lời: "Có, nếu như cô ấy có thể duy trì tâm lý và trạng thái hiện tại, chỉ cần không có tâm trạng thay đổi thất thường, về cơ bản cô ấy có thể trở lại bình thường."
"Làm phiền rồi."
Đây là lời nói cảm ơn, cũng có nghĩa là tiễn khách.
Hàn Thích biết ý đứng dậy rời đi, đóng cửa phòng tiếp tân, đi đến một góc lập tức bấm điện thoại.
Chưa đầy nửa phút, Dung Thận đã xuất hiện từ cửa phòng tiếp khách.
Hàn Thích vẫy tay với anh, hai người lần lượt đi đến cầu thang, "Cửu gia, anh thật sự kết hôn với An Tống sao? Không phải giỡn chứ?"
Người đàn ông ngước mắt lên và hơi nhướng mày, "Sao lại ngạc nhiên như vậy?"
"Chuyện này mà còn đáng ngạc nhiên hay không?" Hàn Thích xoay người hai lần, "Dù sao anh cũng là một nhà trị liệu bằng âm nhạc, chẳng lẽ không biết quan hệ giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân..."
Dung Thận lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, anh ta chưa kịp nói hết đã thấp giọng trả lời: "Tôi chưa bao giờ là bác sĩ tâm lý của cô ấy."
Hàn Thích sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề càng sâu.
Người đàn ông châm một điếu thuốc, thở ra một hơi sương, ân cần nhắc nhở: "Dung Cửu không phải tên thật."
"Tôi biết đó không phải tên thật, nhưng đã ký hợp đồng..."
Lời còn chưa dứt, Hàn Thích chợt hiểu ra.
Ồ, đúng rồi, anh ta đã sử dụng hợp đồng do Dung Cửu ký, sự thật là hợp đồng đó không có giá trị.
Thông minh thật đấy.
Hàn Thích thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường xúc động nói: "Vẫn là anh có tầm nhìn xa, nếu không, với mối quan hệ giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân, đừng nói là kết hôn, thậm chí yêu nhau cũng vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp."
"Điều cậu lo lắng sẽ không xảy ra đâu." Dung Thận đốt một điếu thuốc, nhìn vẻ sợ hãi còn sót lại của Hàn Thích, liếm khóe môi dưới, "Hai mươi phút sau đưa An Tống đến phòng tiếp khách."
Hàn Thích gật đầu, "Được."
Còn vì sao lại mất hai mươi phút, anh ta cũng không hỏi nhiều.
Cửu gia đây đã đang làm việc, không cho phép bọn họ xía vào, ai bảo trung tấm y tế là tài sản của người ta chứ.
...
Dung Thận trở lại phòng tiếp tân và ngồi xuống, An Tương Hoài cũng đọc xong báo cáo đánh giá tâm lý trong tay.
Ông đóng tập tài liệu lại, trong đôi mắt bình tĩnh tràn đầy sóng ngầm, câu đầu tiên ông mở miệng chính là: "Cậu và Tống Tống là tự do yêu đương rồi đến kết hôn đúng không?"
Chuyện gì đến thì vẫn đến.
Mặc dù An Tương Hoài đã ẩn dật trong ba năm, nhưng vẫn có cái nhìn sâu sắc.
Từ cách xưng hô của Hàn Thích với Dung Thận, đến báo cáo tâm lý của An Tống, nhiều thứ được kết nối thành chuỗi, trông có vẻ bất thường.
Ngay lần gặp đầu tiên ở bệnh viện, ông đã biết Dung Thận và An Tống đã lĩnh chứng vào tháng 11 năm ngoái.
Bản báo cáo đánh giá trên tay ông ghi lại những thông tin cơ bản của An Tống tại trung tâm y tế.
Lần đầu tiên được tư vấn tâm lý là vào cuối mùa thu tháng 9 năm ngoái.
Ở chuyên mục bác sĩ trị liệu, tên của Dung Cửu được viết.
Dù nhìn thế nào đi nữa, giao điểm giữa bọn họ bắt đầu từ trung tâm y tế.
Tính đến nay cũng chưa đầy nửa năm...
Kết hợp với lời nói của Hàn Thích, sự phụ thuộc quá mức của An Tống vào Dung Thận, sự thật của cuộc hôn nhân dường như được tiết lộ.
Dung Thận không giấu giếm điều gì, anh thẳng thắn nhìn vào mắt An Tương Hoài và đưa ra câu trả lời, "Không hẳn vậy, nói cho chính xác thì là kết hôn trước rồi mới yêu."
Hai mươi phút sau, An Tống đi theo Hàn Thích đến phòng tiếp tân.
Cô gái nhỏ nở nụ cười trên môi, tràn đầy cảm xúc, thậm chí còn có chút cao hứng.
Rõ ràng cô đã biết kết quả giám định tâm lý của mình.
Vào cửa, An Tống chủ động ngồi xuống bên cạnh Dung Thận, dùng bàn tay nhỏ bé từ dưới gầm bàn nắm lấy lòng bàn tay anh, nhìn xung quanh, "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Dung Thận nắm lại tay cô, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, "Vui thế sao, Hàn Thích nói cho em biết kết quả rồi?"
"Vâng, hình như cũng khá tốt." An Tống nhìn An Tương Hoài nói, "Bố, bố đọc báo cáo chưa?"
Ánh mắt An Tương Hoài lướt qua thư mục, "Có xem qua rồi."
"Vậy bây giờ có thể tin lời con nói chứ, không phải con cảm thấy tốt, mà là thật sự đã khá hơn rồi, bố đừng lo lắng."
An Tống vui mừng không nói nên lời, đang định nói gì đó, Dung Thận lại nhéo ngón tay cô đứng dậy, "Em nói chuyện với chú trước đi."
"Anh sao?"
"Nhà cũ có chuyện gì, anh qua đó chuyến."
An Tống cũng không nghĩ nhiều, buông tay ra, lại hỏi: "Vậy buổi tối có thể trở về Vân Hải ăn cơm không?"
Người đàn ông nhìn thấy sự lưu luyến và chờ đợi trong mắt cô, đảo quyết hầu của mình rồi đồng ý, "Được."
An Tống vẫn nhìn Dung Thận đi ra ngoài rồi mới quay đi.
Cô vừa định cầm tập hồ sơ trên bàn lên thì giọng nói trầm đục của An Tương Hoài truyền đến, "Tống Tống, nói thật cho bố biết, ban đầu điều gì khiến con chọn lấy cậu ấy?"