Thời gian trôi qua từng ngày.
Chớp mắt tháng tư về, cỏ mọc um tùm, chim chích chòe bay.
Kể từ lần cuối gặp nhau, Dung Thận đã đến kinh đô hai lần.
Thật không may, vì An Tống đã gặp riêng 'trưởng bối', Lâm Lục Bạch đã thông báo cho chủ nhiệm Quan, mặc dù Dung Thận đã đến trung tâm điều trị, nhưng An Tống không thể gặp anh ấy một cách công khai.
Cũng có thể là có người mớm lời, để phó trợ lý mỗi ngày đều theo dõi cô rất chặt chẽ, cho dù An Tống tìm đủ mọi cớ lẻn ra khỏi khoa nội trú, nhưng đều không thành công.
Tính ngày tính tháng, cô và Dung Thận đã không gặp nhau nửa tháng rồi.
Dù sao thì ngày nào cũng có gọi video, chung quy cũng không thân mật bằng gặp mặt trực tiếp.
Thiếu vắng ngày càng nhiều, để tránh cho bản thân rơi vào tâm trạng không tốt, An Tống cả ngày làm việc với máy tính, để lấp đầy bản thân.
Sự hợp tác giữa cô và công ty công nghệ Đại Hán ngày càng suôn sẻ hơn, các nhiệm vụ mà bên kia giao cho cô cũng dần trở nên khó khăn hơn.
Đối với APP phát sóng trực tiếp của Dung An Technology, phải tạm dừng vì An Tống phải nhập viện.
Hôm nay trời nắng, là ngày cá tháng tư.
An Tống không có việc gì, liền đi theo trợ lý Tạ Lâm đến vườn hoa phía sau đi dạo.
"Hôm qua trong văn phòng chị đã nghe chủ nhiệm Quan nói về tình trạng của em." Tạ Lâm đút hai tay vào túi áo khoác trắng, nghiêng đầu cười nói: "Nếu như tình hình là thật, em sẽ xuất viện sớm nhất vào cuối tháng này."
An Tống tựa hồ ngoài ý muốn nhướng mày, "Thật sao?"
Tạ Lâm gật đầu, "Đương nhiên là thật. Chủ nhiệm Quan rất tin tưởng em, tại sao em lại không tự tin vào bản thân mình? Chỉ dựa vào việc em dẫn chị đến với Vương giả, chị đã không thể lừa dối em rồi."
An Tống cười cười không nói, trong lòng có chút cảm khái.
Sau khoảng thời gian điều trị này, cô rõ ràng cảm thấy cảm giác tội lỗi trong cơ thể giảm bớt, sự phiền muộn nặng nề trong lòng cũng dần tan biến.
An Tống ngồi trong vườn hoa một lúc, tháng tư thời tiết ở kinh đô dễ chịu, nắng hiu hiu khiến cô buồn ngủ.
Thấy dáng vẻ ngái ngủ của cô, Tạ Lâm đụng khuỷu tay cô, "Đừng ngủ ở đây, dễ bị cảm lạnh."
Là một trợ lý bác sĩ, Tạ Lâm rất có trách nhiệm, cộng thêm kỹ năng chơi game của An Tống rất tuyệt vời, mối quan hệ giữa hai người có phần thân thiết hơn so với bác sĩ và bệnh nhân bình thường.
An Tống ngáp một cái, vừa mới đứng dậy thì điện thoại trong túi vang lên.
Lấy ra xem, hơi kinh ngạc.
An Tống không chậm trễ, vội vàng nhấn nút trả lời, "Chị cả?"
Kể từ khi cô nhập viện, Dung Nhàn đã không liên lạc với cô rồi.
Lúc này đột nhiên nhận được cú điện thoại, An Tống không khỏi nghi hoặc không biết đã xảy ra chuyện gì.
"An An, em chạy đi đâu vậy? Sao không ở trong phòng bệnh?"
Giọng nói của Dung Nhàn vẫn thoải mái và dễ dàng hơn bao giờ hết, phát ra từ ống nghe, thậm chí còn nhẹ hơn.
An Tống sửng sốt, đột nhiên đứng lên, "Chị, chị đến trung tâm điều trị sao?"
"Ừ, mau trở về đi, ngày lễ lớn mà, chị ở đây sưởi ấm cho em một chút."
An Tống: "..."
Ngày cá tháng tư, gửi hơi ấm?
Không kịp suy nghĩ nhiều, An Tống vội vàng trở về khu nội trú.
Tạ Lâm không biết tại sao, vội vàng đi theo.
Trở về phòng bệnh, An Tống vừa mở cửa, ngước mắt liền nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp dựa vào bệ cửa sổ.
Một mảng lớn ánh nắng chiếu vào anh từ ngoài cửa sổ, vì ngược sáng, vẻ mặt anh trông rất mơ hồ.
Dù vậy, An Tống vẫn nhận ra đường nét quen thuộc.
Cô đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, chạy thẳng đến bậu cửa sổ.
Tạ Lâm ngoài cửa: "..."
Lúc An Tống nhào vào người đàn ông, kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh vào tới đây?"
Việc thăm khám của gia đình cần liên hệ trước với bác sĩ điều trị, chủ nhiệm Quan rất nghiêm khắc, nói một không nói hai.
Ngay cả khi phó chủ tịch xuất hiện, chủ nhiệm Quan vẫn không đổi ý.
An Tống biết rõ nguyên nhân, trong toàn bộ trung tâm điều trị, chỉ có chủ nhiệm Quan mới biết quỹ đạo mối quan hệ giữa cô và Dung Thận.
Đương nhiên là do bố An Tương Hoài truyền lời lại rồi.
Cũng vì cân nhắc đến tình trạng của An Tống, chủ nhiệm Quan có lẽ sẽ không đồng ý cho Dung Thận đến thăm.
An Tống vui vẻ nắm lấy áo trên ngực người đàn ông, ánh nắng chiếu vào mắt sáng rực.
"Em nghĩ sao?" Dung Thận vòng cánh tay phải qua eo cô, cúi đầu nhìn đôi lông mày đầy sức sống của cô gái, ngữ khí trở nên dịu dàng hơn, "Vui không?"
An Tống tiến lại gần trong lòng người đàn ông, cằm tựa vào ngực anh, lời nói và việc làm đều tràn đầy lưu luyến, "Vui chứ."
Bọn họ đã gần nửa tháng không gặp, sự nhiệt liệt trong quan hệ của bọn họ không hề giảm đi mà càng ngày càng mãnh liệt.
Dựa vào liên lạc video mỗi ngày, không khác gì yêu xa.
Nghe vậy, Dung Thận nựng má An Tống, "Tiểu cô nương này thật là."
"Khụ!"
Phía sau giường bệnh đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Nụ cười của An Tống cứng đờ, quay đầu lại liền thấy Dung Nhàn đang ngồi nghiêng người bên giường bệnh, khoanh tay nhìn bọn họ, cười như không cười.
Dung Nhàn nói: "An An, hơi ấm chị cho em thấy sao? Có thể so sánh với một mặt trời nhỏ không?"
An Tống cười đáp: "Chỉ có hơn chứ không kém, cảm ơn chị."
Trong mắt Dung Nhàn hiện lên một tia kỳ dị, cô cẩn thận quan sát biểu cảm của An Tống.
Đúng là có khác.
Trước đây, An Tống phần lớn đều là trầm ổn ít nói, cho dù tán gẫu cũng đều nói nhỏ nhẹ, rất ít lộ ra sự vui mừng.
Giờ đây, với sự giúp đỡ của các cơ sở điều trị chuyên nghiệp, nụ cười trên khuôn mặt con bé đã chân thật hơn rất nhiều, không còn đầy phiền muộn nữa.
Dung Nhàn nghiêm túc sờ sờ cằm, "Chị ở đây có quấy rầy hai người không?"
Nói là thế, nhưng cô vẫn ngồi vững vàng bên giường, không hề có ý định tránh đi.
An Tống cuối cùng cũng là da mặt mỏng, hơi cách xa Dung Thận, cười lắc đầu, "Không phiền ạ."
"Vậy hai người tiếp tục đi." Dung Nhàn nhàn nhã chống khuỷu tay lên lan can cuối giường, "Đợi hai người nhàm chán xong rồi thì chúng ta ra ngoài ăn cơm."
An Tống giật mình, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, liền nghe anh nói: "Đi thay quần áo đi, ăn xong anh đưa em về."
"Em có thể ra ngoài sao?"
An Tống ngạc nhiên hỏi lại, trong lòng có chút hồi hộp.
Chủ nhiệm Quan không có lý như vậy đâu.
Không đợi người đàn ông giải thích, Dung Nhàn cười nói đùa: "Không thử làm sao biết? Đi thay quần áo đi, lát nữa hai người bọn chị yểm trợ cho."
An Tống nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy thâm thúy của Dung Thận, tràn đầy sự bình tĩnh khiến cô yên tâm.
Vừa nói xong, cô liền lôi quần áo từ tủ đầu giường ra, đi vào phòng tắm thay đồ.
Mười phút sau, An Tống nghênh ngang đi ra khỏi khoa điều trị nội trú theo chị em nhà họ Dung, toàn bộ quá trình thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
Ngay cả Lâm Lục Bạch cũng không ngăn cản họ khi thấy họ rời đi.
Sau đó, An Tống mới biết mọi chuyện đều nhờ sự chấp thuận của bố mình là An Tương Hoài.
...
Gần giữa trưa, An Tống và Dung Thận dắt tay nhau đi vào một nhà hàng tư nhân dành cho hội viên.
Không khí yên tĩnh và ít trang trọng, còn có các món ngon đặc biệt, rất thú vị.
"Chị cả, lần này anh Minh Dự không đến thủ đô với chị sao?"
An Tống đang ăn bít tết mà Dung Thận đã cắt cho cô, theo xu hướng tò mò, nhìn nhìn Dung Nhàn bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Anh ta tới đây làm gì?" Dung Nhàn tự nhiên ăn salad, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh, "Chúng ta là người một nhà ăn cơm với nhau, dẫn người ngoài tới cùng còn ra gì?"