Thời gian trôi nhanh, sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, An Tống đã giao chương trình AR do cô viết cho An Tương Hoài.
Cô tin rằng với sự phát triển của công nghệ và khả năng kỹ thuật của bố cô, những sai sót trong chương trình sẽ được sửa chữa trong thời gian ngắn.
Hơn nửa tháng đã trôi qua, tháng 1 đã đến.
An Tống và Dung Thận trở lại lâm viên, vừa bước vào cửa liền cảm thấy bầu không khí không ổn lắm.
Nguyễn Đan Linh vốn luôn vui vẻ hoạt bát, dường như có chuyện gì đó, ngồi trong phòng khách với vẻ mặt u ám, ngơ ngác.
"Mẹ?" An Tống cởi khăn quàng cổ ra, đi tới bên cạnh bà, thấp giọng hỏi: "Mẹ sao vậy?"
Nguyễn Đan Linh rũ vai, yếu ớt dựa vào An Tống: "Nhà ta vô phúc..."
An Tống: "......"
Cô và Dung Thận nhìn nhau, thấy trên mặt anh có vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
An Tống đành phải vòng tay qua vai Nguyễn Đan Linh, nhẹ nhàng an ủi bà: "Mẹ đừng buồn, từ từ nói cho con biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyễn Đan Linh mấp máy miệng nhưng lại không nói ra.
Ngay lập tức, bà thở dài một hơi rồi nói hai ba câu giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra bà Dung ở Hương Giang đã gửi một thông báo tới tất cả gia tộc Dung thị, bảo tất cả mọi người phải trở về nhà cũ của Dung thị ở núi Tây Tiêu trong dịp Tết Nguyên đán năm nay.
An Tống nghe xong, trong tiềm thức liền nhíu mày.
Nhà họ Dung thịnh vượng nhưng mối quan hệ gia đình lại rất yếu.
Bao năm tranh đấu, đấu tranh nội bộ từ lâu đã tiêu hao mối quan hệ huyết thống vốn không thân thiết này.
Từ trên người Dung Kính Hoài có thể nhìn ra điều này, nếu không ông đã không thành lập cơ sở kinh doanh riêng ở Trạm Châu, sau đó cũng không trở về dinh thự của nhà mình trong nhiều năm như vậy.
Dung lão phu nhân hám quyền, nhìn bề ngoài là người đứng đầu nhà họ Dung nhưng thực chất lại muốn khống chế lòng người.
Trong mắt cô, vở kịch anh em trong nhà huynh đệ thương tàn, sống cùng nhau chỉ là một công cụ để tranh giành quyền lực, chẳng những không ngăn cản, ngược lại chỉ đứng nhìn.
Kết quả là trong những năm gần đây ngày càng nhiều thành viên nhà họ Dung rời bỏ gia tộc mình, ngay cả những hậu bối được đánh giá cao như Dung Thận hay Dung Yến cũng dần rời xa Dung lão phu nhân.
Những ngày Tết và lễ khác, ngôi nhà cũ Dung gia vắng tanh, ngoài người giúp việc ra, Dung lão phu nhân người duy nhất trông coi ngôi nhà khổng lồ này.
An Tống suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nháy mắt với Dung Thận, một lúc sau, hai người đi lên phòng tắm nắng trên lầu.
Phòng tắm nắng là nơi ấm áp và thoải mái nhất vào mùa đông, người đàn ông bật ống thông gió rồi châm một điếu thuốc lá.
An Tống thuận thế nép vào trong ghế tựa, ngẩng đầu nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của Dung Thận, "Lão phu nhân đột nhiên gọi mọi người về ăn mừng năm mới, anh có xắp sếp nào khác không?"
"Có lẽ."
Giọng điệu mang đầy ý vị sâu xa của người đàn ông đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
An Tống nhếch môi, cầm chiếc gối bên cạnh ôm lấy, "Trận đánh lớn như vậy, có lẽ là tiệc Hồng Môn thôi."
Cô thật sự không có ấn tượng tốt với lão phu nhân nhà họ Dung cho lắm, chẳng trách Nguyễn Đan Linh giống như một trái cà bị sương giá đánh tan, nếu là cô, cô cũng sẽ không muốn quay lại ngôi nhà đó để ăn mừng năm mới đâu.
Nhưng dù trong lòng có chống cự đến đâu, mỗi gia đình trong dòng họ Dung đều vội vã trở về ngôi nhà cũ ở Hương Giang một ngày trước đêm giao thừa.
...
Ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch, ngôi nhà cũ của nhà họ Dung từng rất vắng vẻ nay tràn ngập người.
Bất kể là chú bác, hay là cùng thế hệ với Dung Thận, hay thậm chí là những đứa trẻ vài tuổi, tất cả đều cùng nhau chuyển vào khu nhà của biệt thự.
Ngôi nhà cũ đủ lớn để hàng chục người có thể sống trong đó mà vẫn còn nhiều chỗ.
Tại bữa tiệc tối hôm đó, An Tống không ngoài ý muốn gặp được Văn Vãn.
Cô ấy đến với tư cách là vị hôn thê của Dung Yến, tính ra thì đúng là ngày kỷ niệm một năm đính hôn của bọn họ, nhưng hai người vẫn chưa có động thái gì tiếp theo.
Cả hai không dễ gì gặp nhau, ăn vài miếng đồ ăn, Văn Vãn và An Tống đi đến phòng khách nghỉ ngơi.
Nhà họ Dung có di sản phong phú, bà Dung cũng thích sưu tầm, ngay trong phòng khách cũng có những dãy kệ cổ với vô số bình sứ và ngọc bích.
"Không ngờ lần này lão phu nhân lại nghiêm túc vậy."
An Tống nghiêng đầu nhìn Văn Vãn: "Cô đang chỉ phương diện nào?"
Văn Vãn nhún nhún vai, "Hai ngày trước tôi nghe thấy Dung Yến nói chuyện điện thoại, hình như đang nói về quyền cổ phần. Lần này lão phu nhân gọi mọi người về trong dịp Tết, chắc chắn không đơn giản chỉ là một bữa tiệc sôi động thôi đâu."
An Tống nhất thời không nói gì, cô nhớ tới một điều, lão phu nhân vẫn luôn thích Văn Vãn, nghe nói vốn dĩ muốn gả ghép đôi, định để Dung Thận và Văn gia liên hôn.
Bây giờ Văn Vãn và Dung Yến đã đính hôn, lão phu nhân coi trọng vị thế phía sau của Văn gia, bởi vậy, địa vị của Dung Yến trong lòng lão phu nhân có lẽ sẽ theo thủy triều mà dâng cao.
Cổ phần mà Dung Thận có thể có được...
Cô không quan tâm đến tiền bạc mà quan trọng là thân phận và mặt mũi của anh thôi.
Nếu anh Cửu bị cái tên mồm mép Dung Yến nhấn đầu, nghĩ thôi đã thấy bực mình rồi.
Có lẽ không nghe thấy An Tống trả lời, Văn Vãn nghi hoặc nhìn: "Sao vậy?"
"Không..." An Tống lắc đầu, gượng cười, "Lão phu nhân có ý định chia lại cổ phần sao?"
"Có lẽ là vậy. Lão phu nhân chỉ còn lại không đến 20% vốn cổ phần. Bác Dung và những người khác đã nhận được một phần khi gia tộc chia cắt những năm đầu. Nếu có sự phân chia lại trong năm nay, có lẽ sẽ giao cho đám tiểu bối Dung Yến này."
An Tống nghĩ tới một điểm mấu chốt: "Người có cổ phần lớn nhất chính là người thừa kế thế hệ tiếp theo của nhà họ Dung sao?"
Văn Vãn gật đầu: "Có lẽ là vậy"
"Làm sao cô biết được tỷ lệ cổ phần mà lão phu nhân nắm giữ?"
Văn Vãn mỉm cười, trên mặt mang theo một tia trêu chọc: "Cô không thường xuyên quay về, có lẽ cũng không có tiếp xúc nhiều với lão phu nhân. Bà từng... không ít lần dùng quyền lực trong tay ép các hậu bối làm mọi việc. Không phải bí mật gì cả."
An Tống ồ một tiếng, trong lòng có chút chán ghét.
Dung lão phu nhân khi đó muốn để Văn Vãn và Dung Thận đến với nhau, phỏng đoán sớm đã đến mức coi cô ấy như cháu dâu rồi, chuyện trong nhà chắc chắn phải biết nhiều hơn cô.
Thấy An Tống im lặng, Văn Vãn không khỏi dùng ngón trỏ chọc vào má trái của cô, "Sao cô lại lo lắng thế? Cô cãi nhau với anh Cửu à?"
"Không phải." An Tống quay đầu nhìn cô ấy, muốn nói gì đó, kết quả bắt được tư thế ngồi của Văn Vãn.
Hai chân khép lại để hơi nghiêng sang một bên, lưng thẳng, bờ vai thả lỏng tự nhiên, mang phong cách xinh đẹp, thanh lịch.
Nhìn lại mình, bản thân đang ngồi thản nhiên dựa vào tay vịn, làm sao cho thoải mái nhất, thậm chí còn có mùi lười biếng.
An Tống ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ thẳng người lên, cố gắng làm cho tư thế ngồi của mình thẳng hơn một chút.
Nhưng tư thế ngồi này thực sự rất mệt, chỉ trong vài phút cô đã cảm thấy toàn bộ lưng mình cứng đờ.
Quên đi, cô không làm được danh môn khuê các đâu.
Văn Vãn tựa hồ không có chú ý tới động thái nhỏ này của An Tống, cô cầm ấm trà rót đầy cốc cho cả hai, chủ động tiết lộ những tin tức mình biết: "Nghe nói lão phu nhân sau khi chuyển giao có thể sẽ rời khỏi hội đồng quản trị. Sau này cũng sẽ không can thiệp vào công việc gia đình nữa. Sẵn sàng tận hưởng tuổi già rồi."
"Dung Yến cũng nói với cô những điều này?"
Trong mắt Văn Vãn hiện lên một tia bất an, "Đúng vậy."
Nói chính xác hơn thì cô đã nghe lỏm được.
Ngày hôm đó......
Kí ức vừa mới hiện ra trong đầu, An Tống nhướng mày hỏi: "Vậy cô cảm thấy... ai có khả năng làm người thừa kế nhất?"
Văn Vãn không chút do dự trả lời: "Anh Cửu."
Dung Yến vừa mới đi tới cửa: "???"