Thỏa thuận phân chia cổ phần được đưa ra trước mặt mọi người, tức là công khai và minh bạch.
An Tống chú ý một chút thì biết được tỷ lệ vốn sở hữu mà Dung Yến nhận được là 4%.
Nói chung, vốn chủ sở hữu do bà cụ đưa cho thì Dung Yến lợi hơn một chút.
Người thừa kế ưa mà lão phu nhân vừa ý nhất rõ ràng là Dung Thận , nhưng hiện tại cổ phần rõ ràng đều nghiêng về Dung Yến, 80% trong số đó là lợi ích do cuộc hôn nhân với Văn gia mang lại.
Trong lòng An Tống cảm thấy buồn tẻ, không phải vì muốn tranh giành quyền thừa kế mà đơn giản là vì cô không muốn nhìn thấy Dung Yến đè đầu đè cổ Dung Thận rồi đi khoe khoang.
Dung Thận nhạy cảm nhận ra tâm trạng chán nản của An Tống, nắm tay cô dưới gầm bàn: "Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị với em à?"
An Tống lắc đầu, trầm giọng nói: "Vốn sở hữu của anh kém hơn Dung Yến."
Người đàn ông chợt cười, siết chặt tay cô hơn một chút, "Em bất bình vì anh à?"
"Không phải nói lão phu nhân xem trọng anh nhất sao?"
"Việc chia cổ phần chỉ là hình thức thôi, không cần coi trọng."
Dung Thận dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành vài câu, An Tống dùng trái tay nắm chặt ngón tay của anh, mím môi cười, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều.
...
Trong bữa cơm gia đình đầu năm, không khí được đẩy lên cao trào do sự thỏa thuận về vốn chủ sở hữu.
Sau bữa trưa, có người vội vàng rời khỏi bàn ăn, cũng có người chạy đến chúc mừng Dung Yến, cứ như thể anh ta đã nắm trong tay Dung thị vậy.
Đối mặt với những lời chúc mừng giả tạo này, Dung Yến không có hứng thú xua tay, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Một nhóm người xem không biết phải gọi là gì.
Ngoài cửa, Dung Yến ngẩng đầu, tình cờ nhìn thấy Dung Thận đang chỉnh lại áo khoác và mũ cho An Tống ở hành lang.
Anh bước đi chậm rãi, tình cờ quan sát sự tương tác của họ.
Tình cảm thân mật, nhìn vào thật sự khó chịu.
Dung Yến nghĩ thầm, Dung Cửu cũng khá thú vị đấy chứ, bình thường thì trông có vẻ ngoài thanh liêm cao quý, nhưng bản thân ở trước mặt vợ lại giống như một chú chó trung thành có trái tim ấm áp vậy.
"Có việc tìm tôi?"
Bên này, Dung Thận chỉnh lại mũ cho An Tống rồi quay đầu nhìn Dung Yến đang cách đó vài bước.
An Tống nghe theo tiếng động, nhìn thấy người tới liền cau mày chán ghét.
Dung Yến: "..."
"Uống một ly không?"
Dung Yến chủ động đưa ra lời mời, trên môi mang theo một tia mỉm cười.
An Tống cũng không bỏ qua tài liệu trong tay anh ta, hẳn là bản thỏa thuận cổ phần.
Cô hiểu chuyện kéo kéo áo khoác của Dung Thận, cười nói: "Anh đi đi, vừa hay em đi tìm chị cả, uống ít thôi nhé."
"Ừ, trời lạnh quá, đừng ở ngoài lâu quá."
...
Hầm rượu.
Dung Yến và Dung Thận sóng bước đi vào, tiếng ồn ào bên trong lập tức im bặt.
Mấy anh em họ hàng thân thiết đang uống rượu trò chuyện thì bất ngờ nhìn thấy hai anh em vốn luôn mâu thuẫn với nhau xuất hiện, nói không ngạc nhiên thì là giả rồi.
Trước sự ngạc nhiên của những người khác, hai vị đương sự rất bình tĩnh bước đến phòng thử rượu riêng rồi ngồi xuống.
Dung Yến vừa vào cửa liền lấy ra một điếu thuốc, sau đó ném hộp thuốc lá qua bàn, "Sao nào? Bị lão phu nhân lừa một vố, cảm thấy sao?"
Dung Thận đang rót rượu đối diện không để ý tới lời châm chọc của anh ta, lắc lắc bình rượu, thản nhiên nói: "Chỉ khi thực sự quan tâm mới cảm thấy mình bị lừa."
Ý là, chỉ có không để ý, chứ không ai có thể giở trò với anh.
Dung Yến đôi khi coi thường vẻ tự tin của Dung Thận, bộ dạng như cậu ta có tất cả mọi thứ, cứ như cả thiên hạ vạn vật đều trong tầm kiểm soát của mình, đặc biệt ngứa đòn.
Hai người bọn họ đã đấu đá nội bộ trong nhiều năm, nhưng thành thật mà nói, hai người này là cặp anh em có mối quan hệ thân thiết nhất và hiểu nhau nhất trong toàn bộ gia tộc nhà họ Dung.
"Dung Cửu, cậu có biết điều khó chịu nhất của cậu là gì không?"
Dung Thận nghiền ngẫm nhướng mày: "Rửa tai lắng nghe."
"Đúng, hiện tại phiền toái nhất là mấy ông cụ non kia." Dung Yến cầm điếu thuốc trên tay chỉ vào không trung, mỉa mai nói không thương tiếc.
Dung Thận cũng không có chia sẻ lẽ thường với anh ta, ngược lại tâm tình vui vẻ nâng ly: "Có cần tôi nói câu chúc mừng không?"
Dung Yến khịt mũi, tựa lưng vào ghế rồi làm một một động tác khiến người ta bất ngờ.
Anh cầm bản thỏa thuận cổ phần trên bàn lên, ném nó vào cạnh ly rượu của Dung Thận, "Đừng nói anh Lục không giúp cậu, chút ân huệ nhỏ này không đáng để tôi dành cả đời làm việc cho nhà họ Dung. "
"Nói sao mà công chính liêm minh thế, không bằng anh thương lượng các điều khoản trước đi." Dung Thận nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cong môi đầy khó hiểu, "Chỉ 4% cổ phần thực sự có thể bỏ được."
Những lời này mà để đám con cháu nhà họ Dung ở ngoài phòng thử rượu nghe được, chắc có lẽ sợ quá mà ói chết.
Mọi người đều tranh giành quyền lực và lợi nhuận trong nhiều năm, một số người thừa sống thiếu chết mà làm việc chăm chỉ chỉ để nắm được một phần vốn sở hữu.
Nếu có thể lấy được 4% vốn cổ phần, chỉ cần dựa vào hoa hồng hàng năm là có thể ăn uống vui chơi suốt đời rồi.
Bà con thân thích ở ngoài phòng thử rượu không biết hai người bên trong đang nói cái gì, nhưng đều nhìn thấy thỏa thuận đại diện của cải bị hai người đàn ông thối kia ném lên bàn như một miếng giẻ rách.
Có phải có bệnh không? !
Trong khi đó, ở hiên nhà phía sân sau của ngôi nhà cũ.
Dung lão phu nhân ngồi ở phía trên, đeo kính đọc sách, đôi mày nhăn nheo nhíu chặt.
Trước mặt bà, A Kỳ cầm một chiếc máy tính bảng đang phát đoạn video quay được trong phòng thử rượu.
Mỗi lời nói trong cuộc trò chuyện giữa Dung Thận và Dung Yến giống như một cái tát vô hình vào mặt bà lão.
Quyền lực mà bà nắm giữ cả đời, thứ mà bà suốt đời dựa vào, lại bị hai đứa cháu của bà coi như không có gì.
Bà Dung nhắm mắt lại, kìm nén những cơn choáng váng, không biết đã sai ở đâu.
Bà quả thực có động cơ ích kỷ trong việc phân chia vốn cổ phần, đồng thời cũng muốn cảnh báo Tiểu Cửu rằng dù chênh lệch giữa nó và Dung Yến chỉ là 1% cổ phần thì đó vẫn là một khối tài sản khổng lồ.
Hơn nữa, Tiểu Lục đã đính hôn với Văn Vãn rồi, biểu hiện của con bé trong vài năm qua quả thực đã làm bà hài lòng về mọi mặt.
Nhưng bây giờ...
Không lâu sau, trên màn hình lại có một tiếng nói khác truyền đến từ Dung Yến: "Tôi nói, cậu kiêu ngạo thành nghiện rồi phải không? Tôi dù sao cũng là anh Lục của cậu, ăn nhiều gạo hơn cậu hai năm, cậu thật sự cho rằng tôi tra không ra kẻ đứng sau Tập đoàn đầu tư Kent là ai sao?"
Dung Yến chủ động nói ra, giọng điệu đầy chán ghét.
"Bốn năm năm qua anh đều không tìm được gì, hiện giờ biết được thì làm được gì?" Dung Thận trầm giọng hỏi phản bác một cậu, khiến lồng ngực Dung Yến tức anh ách.
Anh ta ngẩng đầu uống một ngụm rượu trong ly, u ám nhìn người đàn ông đang tươi cười trò chuyện đối diện mình: "Vậy là cậu thừa nhận mình là... Lucifer của tập đoàn Kent?"
Dung Thận buồn cười chế giễu: "Không phải anh nói tra ra rồi sao?"
Dung Yến: "..."
Anh hơi bực rồi đấy, muốn đấm Dung Cửu ghê.
Bỗng nhiên lời nhận xét của Văn Vãn chợt hiện lên trong đầu:
—Dung Yến quá tự phụ và dễ đánh giá thấp đối thủ.
Anh quả thực đã đánh giá thấp kẻ địch, anh thực sự không ngờ rằng Dung Thận lại chính là Lucifer, người mới nổi của tập đoàn đầu tư nước ngoài.
Tin tức này đã được biết cách đây một tuần, thời điểm rất vừa vặn.
Dung Yến thậm chí còn cảm thấy việc này là do Dung Cửu cố ý làm.
Tên đàn ông này từ nhỏ đã giỏi giở trò, thời điểm xảy ra lại vào khoảng thời gian lão phu nhân thông báo mọi người trong gia tộc về nhà cũ ăn Tết.
Dung Yến quả thực là tự phụ, chứ không ngu.