Chỗ ngồi trong phòng hòa nhạc nhiều như vậy, thế mà bên trái bên phải An Tống lần lượt là bác sĩ Dung và Văn Vãn, trùng hợp không thể trùng hợp hơn.
Bên này, An Tống và Dung Thận thì thầm to nhỏ, điều này đã sớm thu hút sự chú ý của Văn Vãn.
Cô ấy có chút tò mò thăm dò một chút, cách qua An Tống, trong nháy mắt nhận ra bóng dáng thương nhớ đó.
Nói không ngạc nhiên là giả rồi.
Ít nhất thì trong trí nhớ của Văn Vãn, anh Cửu không phải là kiểu người học đòi văn vẻ, việc trực tiếp tham dự buổi hòa nhạc... thì lại càng chưa từng có.
Không lâu sau, hiệu quả màn biểu diễn piano tuyệt vời của Dịch Kha nhanh chóng quét qua mọi ngóc ngách của hội trường.
An Tống nghe rất nghiêm túc, ngón tay vô thức chuyển động theo nhạc trên đầu gối.
Trong số ba người ngồi cạnh nhau, có lẽ cô là người duy nhất thực sự thích thú với âm nhạc.
Hai giờ sau.
Dịch Kha đàn bản "Flight of the Bumblebee", không khí được đẩy lên cao trào, kết thúc buổi biểu diễn với những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Lúc tan cuộc, đèn bật sáng.
Các khán giả ở hàng sau tốp năm tốp ba rời đi, trong vòng vài phút đã đi gần nửa.
"Đang tìm gì vậy?" Người đàn ông đột ngột mở miệng, thình lình chặn lại những lời cô định nói.
Văn Vãn nhìn theo tầm mắt của Dung Thận, liền nhìn thấy An Tống đang ngồi trên ghế, vừa sờ túi vừa tìm thứ gì đó trên thảm.
Một lúc sau, An Tống cúi xuống nhặt điện thoại dưới đất lên, phuỗi bụi đất rồi ra hiệu với Dung Thận, "Tìm được rồi."
Họ giao tiếp như thể bên cạnh không có ai, láng máng có một loại ăn ý chuyên chú mà người ngoài khó chen chân vào.
Theo Văn Vãn nhìn thấy, lời nói và việc làm của An Tống đều lộ ra sự thoải mái không câu nệ.
Chẳng hạn như mặc một chiếc áo khoác mỏng khom người xuống nhặt đồ, chẳng hạn như dùng mu bàn tay phủi bụi trên điện thoại.
Những hành vi cực kỳ tầm thường này, thực ra chỉ là mấy thứ râu ria không quan trọng, nhưng hoàn toàn không phù hợp với tư cách và phong cách của danh viện.
Nhưng An Tống có thể làm điều đó ở nơi công cộng mà không có bất kỳ áp lực nào, điều này khiến Văn Vãn cảm thấy không thể tin được.
Cô ấy tùy hứng như vậy, thực sự không quan tâm đến thế giới bên ngoài hay cách nhìn của anh Cửu sao?
Trong lúc Văn Vãn còn đang suy nghĩ miên man, An Tống đã cất điện thoại, chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô mới tiến lên hai bước, lại quay đầu nhìn lại, lịch sự chào tạm biệt Văn Vãn, "Cô Văn, tôi đi trước đây, lần sau gặp lại."
Văn Vãn kéo ra một nụ cười lễ độ, gật đầu đáp: "Được, lần sau gặp lại."
Trong lúc đó, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông lưu lại trên mặt cô ấy vài giây, thờ ơ hỏi han, "Tự mình tới à?"
"Còn có Dương Tuệ." Văn Vãn vô thức ngồi thẳng lưng, cố gắng thể hiện phong thái hoàn mỹ nhất, "Anh Cửu, lát nữa còn có một bữa tiệc mừng nhỏ, anh và cô An có muốn tới cùng không?
"Không, mọi người vui vẻ đi."
Người đàn ông trầm giọng từ chối, trước sau như một.
Văn Vãn không nói thêm, nhìn chằm chằm hai bóng người đứng cạnh nhau, trong lòng vừa ghen tị vừa mất mát khôn tả.
Trên lối đi giữa các hàng ghế, bóng hình rắn chắc cao thẳng của Dung Thận đứng trước mặt cô gái, trong đôi mắt trầm ẩn hiện màu sắc dịu dàng hiếm thấy, "Còn có rơi đồ gì khác không?"
An Tống vỗ vỗ túi áo ngoài, "Hết rồi, điện thoại cùng chìa khóa xe đều ở đây."
"Tự mình lái xe đến đây à?"
Người đàn ông bước tới phía trước, An Tống theo sát bên cạnh anh, "Ừm, tôi lái chiếc Volkswagen đó."
Hai người đi càng lúc càng xa, ánh mắt Văn Vãn cũng chuyển động theo đó.
Cho tới khi giọng nói của Dương Tuệ truyền đến bên tai, cô mới quay mặt đi, cúi đầu mặc áo khoác.
"Chị thực sự không suy nghĩ đến việc cướp ngài Cửu về từ tay cô An sao?"
Văn Vãn khựng lại dở khóc dở cười, "Chị lấy cái gì mà cướp? Anh Cửu cũng không phải đồ chơi."
Dương Tuệ im lặng vài giây, sau đó ngập ngừng nói: "Tại sao một chút ý chí chiến đấu chị cũng không có vậy? Cho dù thế nào, cũng phải thử mới biết chứ."
"Em đừng có đưa chị mấy cái chủ ý xấu." Văn Vãn mặc áo khoác, duỗi thẳng mái tóc dài trên vai, "Những thứ không thuộc về em, có cướp cũng chẳng được."
"Vậy An Tống có phải cố ý không?" Dương Tuệ xuất phát từ tâm lý bệnh vực kẻ yếu, không khỏi cảm thấy bất bình, công kích không có lương tâm: "Cố ý thể hiện sự thân thiết với ngài Cửu trước mặt chị, cố ý..."
"Dương Tuệ." Văn Vãn thấp giọng gọi tên cô ta, trong mắt hiện lên vẻ không đồng tình, "Mấy lời này sau này đừng nói nữa. Nếu An Tống là loại người như vậy, em tưởng anh Cửu sẽ không nhìn ra được sao?? "
......
Bãi đậu xe ngầm.
An Tống và Dung Thận chậm rãi đi đến khu vực đậu xe, Trình Phong nhìn thấy hai người ngay lập tức mở cửa chạy tới, "Ngài Cửu, phu nhân, lên xe đi."
Người đàn ông không đáp lại mà nhì nghiêng về phía cô gái bên cạnh.
Thấy vậy, An Tống hiểu ý lấy ra chìa khóa xe, "Bác sĩ Dung anh lên đi, tôi đi theo sau hai người."
Dung Thận mím môi mỏng, hất cằm hướng về phía trước, "Đi thôi, cùng đi."
Trình Phong ngáo ngơ ló đầu ra ngoài cửa sổ, "Ngài Cửu, hai người không ngồi xe tôi ạ?"
Người đàn ông bước chân vững vàng đi qua chiếc xe thương vụ, trầm giọng nói ra ba từ, "Cậu về trước."
Trình Phong: "?"
Nếu bắt anh về trước, sao không nói sớm?
Hà cớ gì để anh ở bãi đậu xe đợi hơn hai tiếng đồng hồ...
Nửa phút sau, trước chiếc Volkswagen.
An Tống xòe lòng bàn tay, dùng ngón tay trắng mịn móc chìa khóa xe, "Bác sĩ Dung, anh lái xe hay là... tôi lái?"
Dựa theo thường lệ, cô cảm thấy khả năng bác sĩ Dung để cô lái xe là rất thấp.
Tuy nhiên, người đàn ông lại bất ngờ nói: "Em lái?"
"Được."
An Tống bình tĩnh đáp lại, trong lòng có chút vui nhảy nhót.
Không phải vì để cô lái xe, mà giống cảm giác mãn nguyện vì bác sĩ Dung đã tin tưởng vào kỹ năng lái xe của cô.
Lên xe, An Tống thắt dây an toàn, thuần thục khởi động xe.
Cô quay đầu nhìn ghế lái phụ, đạp ga liền thuận miệng hỏi một câu: "Bác sĩ Dung, anh và cô Văn là họ hàng sao?"
Lúc này, người đang ông đang tựa đầu vào lưng ghế, giọng nói từ tính ẩn chứa độ sự thâm sâu khó phân biệt, "Ai nói với em là họ hàng?"
"Tôi đoán." Hai tay An Tống xoay vô lăng, vội vàng liếc anh một cái, "Tôi nghe thấy cô ấy gọi anh là anh Cửu, tưởng là họ hàng trong nhà."
"Chỉ là bạn bè quen biết. Tôi lớn tuổi hơn cô ấy, tôn xưng mà thôi."
An Tống nhẹ gật đầu, không nói nữa.
Đến lúc này, bên trong xe chìm vào im lặng.
An Tống vốn đã không hay nói, Dung Thận lại dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Sau khi chủ đề kết thúc, yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi khẽ qua xe.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng chiếc xe vẫn tiến về phía trước với tốc độ rùa bò.
Người đàn ông mở mí mắt, nhìn tốc độ hiển thị trên bảng điều khiển, nói đầy ẩn ý: "Bình thường đều lái xe với tốc độ này?"
Tốc độ đều đặn 30 dặm, khác một trời một vực so với những gì Lăng Kỳ đã báo cáo với anh.
Hai tay An Tống nắm vô lăng, hết sức chăm chú điều khiển xe. Nghe thấy âm thanh, nói dối không chớp mắt, "Ừm, gần như vậy."
Dung Thận không vạch trần lời nói dối của cô, độ cong trên đôi môi mỏng càng ngày càng lộ rõ.
——Loại đua không cần mạng, là loại lắp thêm cánh liền có thể bay lên luôn.
Lời nói của Lăng Kỳ vẫn còn ở bên tai, nhưng cô nhóc kia ở trước mặt rõ ràng là một kiểu hình thức biểu hiện khác.
Người đàn ông nhướng mày, trong mắt lướt qua một tia hứng thú, "Lái xe chậm hơn cũng không có hại gì, an toàn là chính."
An Tống vừa muốn hùa theo, nhưng "rầm" một tiếng, phía sau tông nhau rồi...