An Tống làm ra vẻ bình tĩnh bước ra khỏi phòng làm việc, thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người đàn ông, cô dùng một tay che nửa trên khuôn mặt, vừa cảm thấy xấu hổ vừa phiền muộn.
Bác sĩ Dung đi sao không phát ra âm thanh vậy? Khiến cô vô tình ôm anh vào lòng.
Hên là tính tình anh tốt, không đẩy cô ra, nếu không không chỉ xấu hổ đơn giản như vậy.
Trong và ngoài phòng, khoảng cách là một bức tường.
Người đàn ông ngồi trên ghế ông chủ và thở dài một cách uể oải, trong khi cô gái đứng ngoài hành lang cũng thở dài.
Một số cảm xúc, một khi mở ra là sẽ tuôn ra như thác lũ, không thể vãn hồi.
Dung Thận mở ngăn kéo bên tay, nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn và thỏa thuận tiền hôn nhân bên trong, ánh mắt sâu thẳm như giếng cạnh, có mạch nước dâng trào.
......
Những ngày chuyển đến Trạm Châu, yên bình êm ả nhưng ẩn chứa bao điều bí ẩn.
An Tống đem những vấn đề nan giải cô chưa từng gặp phải cho quy thành do suy nghĩ bậy bạ.
Sau hai ngày, cuộc sống dường như đang đi đúng hướng.
Bác sĩ Dung mỗi ngày đi sớm về muộn, một lần hiến thân vào công việc bận rộn của mình.
Còn An Tống ngoài việc ngây ngốc ở trong biệt thự ven hồ ra, thỉnh thoảng còn bị Nguyễn Đan Linh gọi ra sân trước để cùng bà trò chuyện và xem phim truyền hình.
Cô thực sự đã tìm thấy một cuộc sống mới đáng mong đợi ở Trạm Châu, mối ràng buộc sâu nặng về tình cảm cũng đã được xoa dịu đáng kể.
Sáng nay, Nguyễn Đan Linh nhìn thấy An Tống ăn mặc giản dị, nhất thời tâm huyết dâng trào, kéo cô phải ra ngoài, phao tin sẽ mua một ít trang phục cho cô.
Dù An Tống có khéo léo khuyên nhủ như thế nào, thì ' bà mẹ chồng' tốt bụng của cô cũng nhắm mắt làm ngơ.
Trung tâm mua sắm Thái Cổ Thiên Trạm Châu.
Nguyễn Đan Linh đeo kính râm và quàng khăn, khoác tay An Tống bước vào một cửa hàng quần áo sang trọng.
Nhân viên bán hàng rất có thị lực, chỉ cần để ý một chút từ cách ăn mặc của họ là có thể biết được thân phận giàu có.
Nguyễn Đan Linh đẩy An Tống đến trước mặt nhân viên bán hàng, hớn hở nói: "Đem trang phục mùa đông mới nhất của các cô cho con gái nhà tôi thử vài bộ, kiểu dài, kiểu ngắn, dày nữa, mỏng đều cần."
"Được ạ, mời cô đi theo tôi."
An Tống còn chưa kịp ngăn cản, Nguyễn Đan Linh đã đẩy vào phòng thử đồ, "An An, từ từ thử đi, dì sẽ đợi con ở bên ngoài."
Không đến nửa phút, hai trợ lý cửa hàng đã mang một đống lớn quần áo vào phòng thử đồ, một người đứng bên ngoài đợi, một người giúp An Tống mặc thử.
"Thưa cô, đây đều là những kiểu áo mới ra mắt một tháng trước, một số kiểu là mẹ giúp chọn, rất hợp với khí chất của cô."
An Tống hít một hơi, kéo môi không nói.
Mẹ... cách xưng hô này thật sự đã lâu không được nghe rồi.
An Tống lơ đễnh thử quần áo, ánh mắt thỉnh thoảng đờ đẫn, nhưng nhân viên bán hàng chỉ chú ý khen ngợi cô mà không để ý đến dấu vết sắc mặt tái nhợt của cô.
"Thưa cô, cái áo khoác liền thân này mặc trên người cô thật sự rất đẹp, lộ ra eo thon cùng chân dài."
An Tống không nghe được tiếng nói của nhân viên bán hàng nữa.
Cách đây rất lâu rồi, mẹ luôn đưa cô ấy đến trung tâm mua sắm, thấy cái gì đẹp đều mua cho cô.
Cũng có người khen hai mẹ con có ngoại hình giống nhau, còn nói rằng mẹ của cô rất tốt với cô...
An Tống biết bản thân xuất hiện triệu chứng ly khai tình cảm, cô ra hiệu cho nhân viên bán hàng đi ra ngoài, hai tay chống đỡ vách ngăn phòng thử đồ, nhắm mắt lại hít thở để bình tĩnh cảm xúc.
Khoảng năm phút sau, cô bước ra khỏi phòng thử đồ.
Khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ mệt mỏi, trong mắt còn để lại tia nước nhàn nhạt, "Mấy bộ này thôi, những thứ khác... tôi không thích."
Cô nhân viên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trạng thái của cô ấy đột nhiên trở nên vô cùng trầm mặc yên tĩnh.
Có bảy tám bộ quần áo đang chờ thử trên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh, ngay lập tức hậm hực nói: "Thưa cô, mấy bộ này thật sự không thử nữa ạ?"
An Tống lắc đầu xin lỗi, xoa xoa trán đi tới khu nghỉ ngơi.
"An An?" Nguyễn Đan Linh nhìn thoáng qua liền thấy cô có gì đó không ổn, tháo kính râm ra kéo cô đi tới trước mặt, "Làm sao lại vậy? Mặt mũi tái nhợt thế này, không thoải mái sao?
An Tống nhìn đăm đăm ánh mắt quan tâm và lo lắng của Nguyễn Đan Linh, cổ họng nghẹn lại, "Dì à, con không sao, chỉ đau đầu chút thôi."
"Rất đau sao?" Nguyễn Đan Linh đứng thẳng người, đưa mu bàn tay lên trán cô, cau mày nói: "Cũng không nóng mà, có phải là nhiễm lạnh không?
An Tống miễn cưỡng sốc lại tinh thần, cười nhẹ nói: "Không đau lắm, dì đừng lo lắng."
"Vậy chúng ta đi, không thử nữa, về nhà." Nguyễn Đan Linh nói xong liền đeo kính râm, chào người bán hàng, "Đem tất cả quần áo con bé đã thử gọi lại, gửi đến dinh thự lâm viên quận Thiên Thành."
Nói xong, Nguyễn Đan Linh dắt theo cô chuẩn bị rời đi.
Các nhân viên nhìn nhau, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thưa bà, bà vẫn chưa trả tiền."
Nguyễn Đan Linh vỗ trán, thuận tiện mở túi xách, "Xem trí nhớ của tôi này."
Bà rất ít khi đi mua sắm, ngay cả mua quần áo cũng có người đi cùng để thanh toán hóa đơn.
Hôm nay vì thêm quần áo cho An An, lại sợ con bé không thoải mái nên lúc đi ra ngoài mang tài xế tới, kết quả còn bị bà lệnh ở dưới tầng hầm đợi.
Nguyễn Đan Linh mở ví, tìm nửa ngày, lúng túng phát hiện bên trong không có ví.
Với tư cách là quý phụ cơm dâng tận miệng nước rót tận tay, ra ngoài chưa có hình thành thói quen mang theo tiền mặt và ví.
Nguyễn Đan Linh đẩy chiếc kính râm lên sống mũi mà không chút ngượng ngùng, "Các cô chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại trước."
Lúc này, An Tống đang đứng bên cạnh nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của bà, "Dì à, để con trả."
"Không được." Khuôn mặt của Nguyễn Đan Linh đanh lại, nghiêm nghị từ chối, "Dì mua quần áo cho con, không lý gì lại để con trả tiền!"
An Tống mím môi, nhìn sắc mặt lộ rõ vẻ khinh thường của mấy nhân viên bán hàng, hẳn là coi bọn họ thành mấy kẻ lừa bịp mạo xưng thành trang hảo hán rồi.
"Không sao hết, tấm lòng của dì con nhận rồi, sau này còn có cơ hội. Hơn nữa nhân viên còn đang chờ, đừng để người ta thấy trò cười."
Nguyễn Đan Linh đang định nói, An Tống đã đi về phía quầy thu ngân.
Bốn chiếc áo khoác mùa đông, ba chiếc quần tây, còn có ba chiếc áo len dệt kim có giá tổng cộng là 21 vạn..
Mặc dù thể chất của An Tống không được khỏe, nhưng vẫn quét mã QR trên điện thoại di động để thanh toán không chớp mắt.
Nguyễn Đan Linh một mặt lo lắng về thân thể của cô, mặt khác lại cảm thấy rất mới lạ.
Tiểu Cửu hình như đã nói, điều kiện của An An là bình thường.
Sau khi hai người rời khỏi cửa hàng đồ hiệu, Nguyễn Đan Linh nhìn điện thoại của cô, tò mò hỏi: "An An này, vừa này con dùng cái gì trả thế?"
Đừng có nói là mấy cái phần mềm tín dụng chứ?
Trong những năm gần đây trên mạng xã hội đã đăng tải rất nhiều về việc các cô gái vay tiền để thỏa mãn hư vinh.
Số tiền này, dù thế nào bà cũng phải trả lại cho An An.
An Tống mở điện thoại đưa cho bà xem, "Thanh toán qua WeChat ạ, quét mã QR."
Nguyễn Đan Linh nghiêm túc liếc vài cái, nhìn thấy dòng chữ [Thẻ tiết kiệm ngân hàng Hương Giang (4979)] được viết bằng ký tự nhỏ bên dưới, trong lòng hơi an tâm, "Khi nào về nhà con gửi số thẻ, tiền mua quần áo dì gửi lại cho con nhá. "
"Dì à, thật sự không cần..."
"Không cần không được." Nguyễn Đan Linh nói một không có hai, ôm vai cô đi vào thang máy, "Nhất định phải gửi cho dì, nếu không nếu đưa tiền mặt, con con phải đến ngân hàng gửi tiền, rất phiền phức. "
An Tống bướng không lại bà, không từ chối cũng không đồng ý.