An Tống không làm theo suy nghĩ mà đi vào nhà hàng.
Và ánh mắt thấm đẫm hứng thú của người đàn ông cũng theo sát phía sau, đầu ngón tay xoa vào nhau, đôi môi cũng tạo nên một hình vòng cung đầy ẩn ý.
Lần đầu tiên cô mặc váy ngủ trước mặt anh, nói ra cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, có lẽ là do mùi cũi của chó con thấm vào quần áo.
Nhưng động thái như vậy ít nhất cũng cho thấy cô ấy đang dần thích nghi với cuộc sống "ở chung".
Không còn kiêng dè đến việc ăn mặc đẹp hay không, ngược lại có một loại thư thái bình dị như ở nhà.
......
Hai mươi phút sau, An Tống ăn xong rồi trở lại phòng khách.
Lúc này, Dung Thận đang đứng ở hoa viên ngoài cửa sổ thổi khói thuốc, màn đêm đen kịt cùng chiếc áo sơ trắng của anh tạo thành sự tương phản rõ rệt.
An Tống liếc mắt nhìn vài cái, sau đó ngồi ở trên sô pha chờ anh.
Hôm nay triệu chứng bóc tách tình cảm phát sinh, có lẽ khiến dì Nguyễn sợ hãi, dù sao cũng phải giải thích vài lời với bác sĩ Dung.
An Tống chăm chú suy nghĩ, cho đến khi trên đầu rơi xuống một bóng tối, cô mới ngồi thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn anh.
Thân ảnh thon dài của người đàn ông dừng lại một lúc khi đi ngang qua cô, ánh mắt trầm thấp phản chiếu ánh sáng khiến nó càng ngày càng trở nên u tối.
An Tống ngẩng đầu, kéo ra một nụ cười cười, "Bác sĩ Dung."
Một giây tiếp theo, người đàn ông không ngờ lại vươn lòng bàn tay ra, vỗ hai cái lên đỉnh đầu cô, "Ngồi ngốc gì ở đây thế? Nếu đã không thoải mái thì sớm về nghỉ ngơi đi."
Hành động cùng với giọng điệu của anh giống như những bậc cha mẹ khoan dung nhân hậu, có kiên nhẫn và tràn đầy sự quan tâm.
An Tống cảm nhận được nhiệt độ từ trên mái tóc, tim đập loạn xạ.
Hành vi này rõ ràng là rất bình thường, nhưng nó chỉ khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khác với những cái vỗ vai hay những cái chạm trấn an trước đây, hành động vỗ nhẹ lên đỉnh đầu thể hiện sự thân mật vô cớ.
An Tống nhìn bóng dáng người đàn ông ngồi đối diện, ánh sáng ấm áp trên đầu rơi xuống trên người anh, sự kiêu ngạo điềm tĩnh ban ngày đã suy yếu, mà thêm chút tao nhã lười biếng.
Cô nhìn chằm chằm vài giây, mới tìm lại giọng nói của mình, "Chuyện hôm nay không liên quan tới dì, đó là chuyện của chính em."
Người đàn ông tựa vào trên sô pha, ánh mắt ấm áp, mơ hồ hướng dẫn, "Làm sao lại xuất hiện triệu chứng?"
An Tống vô thức giật giật vạt áo tắm, do dự nói: "Nhân viên bán hàng tưởng bọn em là hai mẹ con, là bản thân em không kiềm chế tốt cảm xúc, có lẽ làm cho dì sợ hãi..."
Phòng khách im lặng hồi lâu.
Ngay khi An Tống còn tưởng rằng anh sẽ không mở miệng, người đàn ông thở dài bên môi, "Không đến mức dạo sợ. Nếu sau này xảy ra tình huống như thế này, nhớ ngay lập tức nói cho anh biết."
"Em không nói, là cảm thấy có thể kiềm chế được." Vẻ mặt của An Tống rất nghiêm túc.
Kết quả đã chứng minh, cô hôm nay cô là một thành công chưa từng có.
An Tống cho rằng đây là một dấu hiệu tiến bộ, cũng là lần đầu tiên tự mình kiềm chế sự lên men của cảm xúc tồi tệ mà không bị hỗn loạn sâu sắc.
Dứt lời, Dung Thận nhướng mày dày cười như không cười, "Vậy chưa từng nghĩ tới, vạn nhất cảm xúc mất kiểm soát mà anh không có ở cạnh, em phải làm sao?"
An Tống buột miệng nói: "Nhưng lần trước lúc em có triệu chứng, anh cũng không ở..."
Cô chỉ muốn bày tỏ sự thật, nhưng khi nói ra lại cảm thấy có nghĩa khác, giọng nói cũng dần trở nên yếu ớt hơn.
An Tống chớp mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cố gắng xoay chuyển vài câu, "Bác sĩ Dung, ý em không phải nói anh có cũng được mà không cũng..."
Càng tô càng đen.
An Tống ngượng ngùng cau mày im lặng.
Thực ra, Dung Thận tự nhiên có thể hiểu được ý ngoài lời của cô ấy, cũng hiểu được suy nghĩ thực sự trong lòng cô.
Chẳng qua là muốn tự mình gánh vác, không muốn phụ thuộc vào anh, phiền tới anh.
Nhưng như vậy, không được.
Người đàn ông nhìn cô không chút xao động, độ cong bên môi gần như không thể nhìn kỹ.
Ba giây sau, An Tống bị đánh bại, dẫn đầu thỏa hiệp, "Vậy thì lần sau em sẽ... nói cho anh biết."
"Làm như vậy, không phải là can thiệp đến tự do của em..." Giọng nói trầm ấm nồng hậu của Dung Thận vang lên rất nhẹ nhàng, "Mà là lúc xuất hiện triệu chứng, là thời cơ tư vấn tốt nhất."
An Tống trông có vẻ gần hiểu gật đầu, "Lần sau em sẽ nhớ. Em không phải muốn giấu giếm, chỉ lo anh bận bịu mà ảnh hưởng đến công việc..."
Nói về điều này, có chút chuyện Dung Thận cũng có ý định thẳng thắn một chút.
Đầu ngón tay anh nhẹ lướt qua đuôi lông mày, giọng điệu rất bình tĩnh, "Ở Trạm Châu, anh chỉ có em là bệnh nhân, cho nên không cần phải lo lắng quá."
An Tống không giấu được kinh ngạc, "Chỉ có mình em á?"
"Ừ, chỉ có mình em."
Chẳng trách...
An Tống đột nhiên nghĩ đến lúc đó anh nói muốn rời đi, hỏi cô có muốn đổi bác sĩ trị liệu không, hóa ra tất cả những bệnh nhân khác trong tay anh đều đã giao bàn giao hết rồi.
Chỉ còn cô, còn sót lại.
An Tống cong môi cười, lại nhanh chóng mím khóe miệng, chỉ sợ bác sĩ Dung nhìn thấy sự vui nhộn dè dặt của cô.
Có một loại coi trọng được đối đãi đặc biệt khiến cô hạnh phúc.
An Tống vội vàng đứng lên, "Ngủ ngon, em đi ngủ đây."
Khoảnh khắc quay người, khóe miệng lại nhếch lên sống động, lộ ra vẻ vui mừng từ trong lòng.
Vừa bước lên bậc thềm, người đàn ông trầm giọng gọi: "An An."
"Hả?" An Tống dựa vào lan can, bối rối quay lại.
Cô không chắc liệu bác sĩ Dung gọi cô hay... chó An An.
Trong phòng khách, người đàn ông liếc xéo, thần sắc trong đôi mắt thâm thúy vô cùng nồng đậm, "Nghe lời, buổi tối đừng để An An vào phòng."
Ánh mắt An Tống lóe lên, nói đã hiểu rồi, sau đó bước nhanh lên lầu.
Nghe lời...
Từ này nghe có vẻ kỳ lạ.
An Tống như trong sương mù đi vào phòng ngủ, chợt thoáng nhìn thấy cũi chó ở cuối giường, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mấy ngày trước bác sĩ Dung có nói không được để An An ngủ trong phòng ngủ, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.
Nhưng cô vẫn luôn hành động theo ý mình.
Cái gọi là "nghe lời" của anh, hẳn là muốn nhấn mạnh vấn đề này.
Có lẽ sự nhấn mạnh này thực sự phát huy tác dụng, không đến ba phút, An Tống bế cũi chó con của An An xuống lầu, nhân tiện lấy lại chiếc áo khoác bị bỏ lại trong phòng tắm công cộng.
Ở dưới lầu, Dung Thận châm một điếu thuốc khác, nhìn ngọn lửa vừa sáng đã dập tắt, âm thầm móc môi.
Tình trạng nghiện thuốc lá gần đây thực sự rất nặng.
Giống như bị nghiện không có lý do, sợ rằng sẽ không cai được.
Đêm đó, An Tống nằm trên giường không buồn ngủ.
Vốn muốn tìm một cuốn sách để đọc, nhưng đầu óc cứ lan man lên tận cõi tiên không thể tập trung được.
- Chỉ có mình em á?
- Ừ, chỉ có mình em.
Hai câu này cứ văng vẳng bên tai, giống như tà âm, mê hoặc lòng người.
An Tống dùng chăn che nửa khuôn mặt, thầm ngẫm lại tác động của câu nói này đối với cô.
Na ná như cảm giác hoảng loạn khó thở, nói không ra cảm nhận trước giờ chưa từng có.
An Tống ngẩn ra nghĩ, liền ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
......
Ngày hôm sau, khi An Tống xuống lầu liền nhìn thấy bác sĩ Dung đang ngồi nghe điện thoại ở phòng khách.
Lúc này chưa đến tám giờ, anh vẫn chưa ra ngoài.
Bước chân đi xuống lầu của An Tống dần dần chậm lại, nhìn khí chất ưu nhã vững vàng của người đàn ông cùng những đường nét gương mặt rõ ràng, tâm bệnh hoảng loạn khó thở lại nổi lên.
Cô bí mật điều chỉnh nhịp thở của mình, nhưng cảm giác trái tim đập nhanh vẫn không suy giảm.
Bỏ mẹ rồi, có phải là trái tim xảy ra vấn đề không?
An Tống xuất thần bay vào nhà ăn, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Thời điểm người đàn ông bước vào, liền nhìn thấy cô đang bấu chặt tay vào bàn, trề môi thở dốc liên tục, cau mày hỏi: "Thân thể không khỏe sao?"