Đương nhiên Dung Thận sẽ không chọc thủng lớp ngụy trang của cô, ánh mắt sâu như hải đì nhìn chằm chằm An Tống, chỉ cười không nói lời nào.
Trong thời gian dùng bữa, An Tống cũng tuân thủ thuần phong mỹ thực bất ngôn, ăn không nói một lời.
Chủ yếu là càng nói càng sai, thà im lặng.
Ăn sáng xong, An Tống bí mật lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian.
Tám giờ mười lăm, chắc bác sĩ Dung phải ra ngoài làm việc rồi.
An Tống thở phào nhẹ nhõm, chỉ đợi sau khi anh rời đi, mới có thể điều chỉnh lại tâm thế.
Trên thực tế, một số điều đã dần hé lộ manh mối trong những ngày gần đây.
Ngay cả khi những tâm niệm lờ mờ xa lạ lại không thể nói ra, miễn là không cố ý giả vờ ngu ngốc, về cơ bản đều có thể hiểu ra điều đó có nghĩa là gì.
Huống hồ, nhận thức của An Tống bình thường, cùng với dưới sự ảnh hưởng của bệnh phân ly cảm xúc, càng khiến cô nhạy cảm và suy nghĩ hơn người thường.
Không lâu sau, phía bàn ăn đối diện truyền đến chuyển.
An Tống định thần lại, nhìn thân hình cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, buột miệng nói: "Bác sĩ Dung, đợi chút."
Dung Thận đứng tại chỗ đút một tay vào túi, trong mỗi động tác đều viết ra khí chất đĩnh đạc và tao nhã của người đàn ông trưởng thành, "Không phải muốn đi chọn một bộ trà cụ sao?"
An Tống: "?"
Gần chín giờ rồi, anh ấy không đi làm à?
Thấy An Tống có chút do dự, khóe môi mỏng của người đàn ông khẽ giật, "Không muốn chọn?"
"Muốn." An Tống đứng lên nói thêm: "Liệu có làm chậm trễ công việc của anh không?
Dung Thận nói không ảnh hưởng.
......
Phòng cất đồ trên tầng hai.
Hai người lần lượt bước vào, rèm cửa không mở, tầm mắt hạn hẹp.
An Tống dè dặt theo bên cạnh người đàn ông, dựa vào ánh sáng ngoài cửa có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tổng thể.
Nói là phòng chứa đồ, nhưng các vật dụng được sắp xếp hợp lý gọn gàng không hề lộn xộn.
Trong bóng tối, An Tống không biết đá vào thứ gì đó, hình như là bình hoa sứ, tiếng va chạm rất rõ ràng.
Cô không dám đi loạn, cho đến khi người đàn ông bật đèn lên, cả căn phòng đều thu vào tầm mắt.
Đây có lẽ không nên được gọi là phòng chứa đồ, mà là... nhà cất giữ cỡ nhỏ thích hợp hơn.
Một số hàng kệ bác cổ rải rác được đặt giữa mặt đất một cách trật tự. Đồ sứ, ngọc bích, đồ cổ, thư họa, cũng như vô số tay cầm bằng gỗ tử đàn, khiến người ta choáng ngợp.
An Tống đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp bác sĩ Dung, trong tay anh vẫn luôn nghịch ngợm cầm chiếc tử đàn, có lẽ... là say mê gỗ tử đàn.
Đúng lúc này, người đàn ông đưa cô đến hàng cuối cùng, rồi ra hiệu hướng về mấy cái kệ bác cổ, "Đi chọn đi."
An Tống thuận thế nhìn tình hình, mấy giây sau mới ngập ngừng hỏi: "Có.... bình thường hơn một chút không?"
"Ở đây không có cái gì vừa ý sao?"
"Không phải." An Tống nhìn Dung Thận nói thật, "Quá quý giá, nếu làm vỡ..." đền không nổi.
Cô nói sao cũng là học sinh mới bắt đầu học trà nghệ, mới bắt đầu đã bảo cô chọn bộ trà cụ sứ men ngọc quý giá của Nhữ Diêu, áp lực quá lớn rồi.
Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã trực tiếp cầm lên một bộ bình trà tráng men nguyệt bạch của Như Diêu, nhìn cô chằm chằm, cười nói: "Học trà cụ cũng không thể tránh khỏi va chạm., vỡ thì thay, không phải lo lắng quá. "
An Tống hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay chọc vào bộ trà trong tay anh, "Vậy cái này đi."
Vừa rồi cô nhìn thoáng qua liền mê mẩn bộ trà tráng men nguyệt bạch Như Diêu này.
Biết hàng là một khía cạnh, mấu chốt là bộ trà cụ này rất đẹp, trên miệng bát có hình cánh ve sầu, toàn thân đơn giản tao nhã tựa như vầng trăng sáng.
Mà "nguyệt bạch" là màu thích hợp nhất để hình dung một quý ông.
......
Một giờ sau, Dung Thận dạy xong cho An Tống một số kiến thức cơ bản về nghệ thuật thưởng trà, cuối cùng mới đến công ty.
An Tống ngồi trong phòng khách, ngơ ngác nhìn bộ ấm trà quý giá và lá trà trên bàn cà phê.
Cô sợ rằng mình có 'suy nghĩ không hợp lý' với bác sĩ Dung rồi.
Ý nghĩ lướt qua trong đầu rất rõ ràng, An Tống nhất thời cắn khóe miệng, tim đập thình thịch.
Mọi thư sớm đã có vết tích, chỉ là cô không thể biết liệu tình cảm của cô ấy dành cho bác sĩ Dung rốt cuộc là là sự phụ thuộc bản năng hay là thích trá hình.
Bởi vì không có trải qua tình cảm, đối với An Tống mà nói, đây là đề khó cần phải giải quyết gấp.
Cô xoa điện thoại muốn tìm người giúp giải đáp thắc mắc của mình, lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Tô Quý.
Nhưng......
An Tống đã xua tan ý tưởng khủng khiếp này trong tích tắc.
Gạt căn bệnh của dì Quý sang một bên, giả sử cô hấp tấp hỏi ý kiến của Tô Quý, có thể đạt được giải đáp hay không còn chưa định, khó tránh khỏi sẽ xui xẻo gặp phải một trận "thẩm vấn" cùng chửi mắng thậm tệ.
An Tống lướt xem danh bạ trên điện thoại, cuối cùng vẫn không tìm được gì.
Sau đó, Lăng Kỳ nhảy vào tầm nhìn của cô như từ trên trời rơi xuống.
"Phu nhân, cô đang làm gì vậy?"
An Tống chớp chớp mắt, ánh sáng nơi đáy mắt lúc ẩn lúc hiện, "Không làm gì, cô có rảnh không?"
"Có ạ." Lăng Kỳ ngâm nga một giai điệu đi đến bên cạnh cô, ánh mắt quét qua bàn cà phê, rõ ràng là không biết hàng, "Có chuyện tìm tôi ạ?
An Tống vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, "Chơi game không?"
Lăng Kỳ sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu, "Chơi chơi chơi! Vương giả gánh, kẻ ngu mới không chơi."
"Vậy cô support cho tôi."
"Không vấn đề gì."
An Tống và Lăng Kỳ cùng đăng cập vào trang trò chơi.
Trận đấu rank bắt đầu, Lăng Kỳ tự hào mình là người hỗ trợ mạnh nhất, tập chung tinh thần cùng An Tống chạy khắp nơi.
Ba phút sau, An Tống lấy được mạng đầu, sau đó bắt đầu nói suông theo tuần tự: "Kỳ Kỳ, cô thích nhất anh hùng nào?"
Hầu hết mọi người lúc chơi game, rất khó để bị phân tâm đi suy nghĩ các vấn đề.
Lăng Kỳ cũng vậy.
Cô một bên tung ra kỹ năng, một bên lưu loát trả lời, "Chỉ cần anh hùng có thể giành chiến thắng, tôi đều thích."
Trong đầu An Tống có hai thứ, thao tác trò chơi trong tay, nhưng lại nhìn chằm chằm Lăng Kỳ tiếp tục hỏi cô ấy: "Trong cuộc sống thì sao? Cô có người thích không?"
Lăng Kỳ thờ ơ đáp: "Có chứ ạ, ai đối xử tốt với tôi, tôi đều thích."
"Như thế nào mới gọi là đối tốt với cô?"
Sự chú ý của Lăng Kỳ hoàn toàn tập trung vào trò chơi, sau khoảng mười giây, mới đưa ra một câu trả lời muộn màng, "Tôi cảm thấy tốt, vậy là tốt."
An Tống: "..."
Trả lời kiểu này có chút miễn cưỡng mà nói là chiếu lệ.
Nhưng để tìm kiếm bước đột phá cho bản thân, An Tống cũng không ngại "có bệnh mới lo tìm thầy".
Sau khi cô giành được ba mạng, liền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lăng Kỳ đang nghiêm túc chơi game, xuất ra đòn tra hỏi linh hồn, "Vậy nếu đối phương là trưởng bối hoặc giáo viên của cô, cô còn thích anh ấy không?"
Lăng Kỳ thuận tay thả chiêu, nhân tiện tiếp lời: "Thích trưởng bối không phải là loạn luân sao?"
An Tống: "..."
"Ơ ơ—" Lăng Kỳ nhìn anh hùng của An Tống bay vào tháp phòng thủ của kẻ thù với chiêu lớn, động một tí đã giết chết tòa tháp, bị sốc khiến cô hét lớn lên, "Phu nhân, cô sao không di chuyển vậy? Kẹt sao?? "
An Tống nhẹ giọng đáp: "Ừm, loạn luân."
"Cái gì?" Lăng Kỳ nhìn chằm chằm, nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
An Tống lại nói: "Ừm, kẹt rồi."
Lăng Kỳ giận dữ phá lưới, sau đó tiếp tục đi vòng ngay chính giữa phe mình.
Sau đó, cày rank đã thua.
Lăng Kỳ bối rối gãi đầu, vẫn luôn cảm thấy lúc chơi game vừa rồi, phu nhân hình như đang tán gẫu với mình.
Nhưng cụ thể nói cái gì, toàn bộ không có ấn tương gì.