"Nhìn ra được." Đầu ngón tay An Tống gõ gõ lên gò má, "Mặt của anh đỏ hết lên rồi."
Hành vi như vậy rơi vào mắt người đàn ông, chỉ đơn giản là hành vi dễ thương.
Cho dù Dung Thận đã nhìn qua muôn hình muôn loại phụ nữ, cũng đã nhìn qua những biểu cảm khác nhau của họ, nhưng chỉ có An Tống, nói thứ ngôn ngữ mộc mạc nhất, làm những hành động đơn giản nhất, dễ dàng làm rung động trái tim anh.
Người đàn ông nhắm mắt thở dài, sau đó dịch vào sô pha, "Lại đây ngồi với anh."
Anh nhường vị trí ngồi ở mép ghế sô pha, trằn trọc một hồi, An Tống nhẹ giọng hỏi: "Có thể đợi em một lát không?"
"Định làm gì?"
Giọng nói của Dung Thận sau khi uống rượu đặc biệt khàn, hơi thở nặng nề hơn vài phần so với lúc tỉnh táo.
An Tống không có trả lời anh, mà là cầm áo khoác sau ghế sô pha khoác lên người đàn ông, "Anh nằm xuống trước đi, em sẽ qua ngay."
Người đàn ông không ngăn cản cô, ánh mắt sâu thẳm của anh di chuyển theo chuyển động của cô.
Trong một đêm thanh vắng như thế, bên cạnh bỗng nhiên có một cô gái nhỏ bận trước bận sau, cảm xúc dâng trào trong lòng như nham thạch nóng chảy phun trào mãnh liệt cuồn cuộn.
Tại sao lại nói bận trước bận sau, bởi vì An Tống đi thẳng đến nhà ăn.
Ngay sau đó, từ bên trong truyền ra tiếng ping ping pong pong.
Trong phòng bếp sáng sủa, An Tống tìm thấy trong tủ lạnh có mật ong Khai Phong, lại lấy ra một quả chanh trên lớp giữ tươi.
Một cô gái bình thường hiếm khi tự nấu ăn, trong đêm tối khi người đàn ông uống say, muốn pha cho anh một cốc nước chanh mật ong.
Và trang điện thoại di động bên cạnh bệ lưu ly, đang phát một video khoa học phổ biến về cách làm nước chanh mật ong.
An Tống cắt vài lát chanh theo video hướng dẫn, sau đó cầm chai mật ong lên thử mở.
Nửa phút sau, tay cô đau, nhưng vẫn vô ích.
Miệng chai quá chặt không thể vặn được. Cạy thử bằng mũi dao, nhưng nó vẫn không có tác dụng.
An Tống mím khóe miệng, đặt lọ mật ong lên trên thớt, lấy dao chặt xương sắc bén ra, nóng lòng muốn thử.
"Muốn đập chai lấy mật ong?"
Tiếng trêu chọc trầm thấp đột ngột truyền tới, khiến An Tống suýt chút nữa ném dao ra ngoài vì kinh ngạc.
Cô giương con dao chặt xương, ngạc nhiên nhìn ra cửa bếp.
Dung Thận không biết đã đến từ lúc nào, anh lười biếng dựa vào khung cửa, hai tay đút túi quần, đôi mắt hơi say ngậm ý cười nhìn cô.
An Tống vội vàng bỏ dao xuống, tức giận lầm bầm nói: "Miệng lọ chặt quá, em không mở ra được."
Người đàn ông không cười chẳng nói, nhưng bước đến gần cô, cầm chai mật ong lên, mở nắp một cách dễ dàng.
Ánh mắt anh nhìn An Tống, có sự dịu dàng, "Lần sau đừng ép, nếu không mở được thì giao cho anh."
"Vâng." An Tống vươn tay nhận lại chai, nhưng lại vô tình chạm vào ngón tay của người đàn ông.
Chiếc chai hơi lạnh nhưng tay anh lại ấm lạ thường.
An Tống nhanh chóng buông ra, nắm lấy miệng chai mật ong, "Anh đi nằm trước đi, em rất nhanh thôi."
"Sao đột nhiên muốn uống nước mật ong?"
Dung Thận không có rời khỏi phòng bếp, mà là kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
An Tống quay lưng về phía anh, múc một thìa mật ong, nhẹ giọng nói: "Không phải em uống. Là pha cho anh nước chanh mật ong, có thể giải rượu giúp anh dễ ngủ."
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn bóng lưng cô trong chốc lát, không chút kinh ngạc, dường như sớm đã biết từ lâu, chỉ muốn nghe tự cô nói ra.
Vài phút tiếp theo, trong nhà bếp rất yên lặng.
Chỉ có An Tống không hẳn là bận rộn thành thạo, còn Dung Thận ngồi cách đó không xa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Khi An Tống bưng một ly nước chanh mật ong tới bàn, cô thuận miệng nói: "Em không biết nấu canh giải rượu. Trên mạng nói nước chanh mật ong có tác dụng giải rượu rất tốt."
Sau khi nói xong, An Tống hơi nhướng mắt lên, đột nhiên bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Dung Thận, trái tim như lỡ nhịp.
Có thể là do đèn sợi đốt trong bếp quá chói mắt, và ánh mắt quá mức tập trung của người đàn ông khiến cô nảy sinh một loại ảo giác rằng không có gì lánh thân.
Như thể những tâm tư thầm kín bấy lâu nay của cô đã bị anh nhìn thấu.
An Tống lo lắng quay mặt đi, mu bàn tay vô tình chạm vào bát canh trên bàn, vài giọt nước chanh tình cờ tràn lên ngón trỏ.
Sau đó, động tác rút tay của cô buộc phải dừng lại giữa không trung, cổ tay của cô lại bị một nhiệt độ khác tấn công.
Dung Thận đứng dậy kéo cô đến bồn rửa bát, tông giọng trầm thấp, nở nụ cười bất lực: "Vẫn luôn bất cẩn như vậy, sau này xem ra phải để em cách xa bếp thôi."
Câu này nghe có vẻ như trêu đùa, lại bao hàm một lớp ý nghĩa khác.
Nhưng An Tống không có tâm tư phân biệt những thứ này, trước mắt chỉ còn lại thời điểm người đàn ông đứng trước bồn rửa mặt, cầm đầu ngón tay bị bỏng của cô, cẩn thận xối nước cho cô.
An Tống chưa bao giờ cảm thấy mình là một người vụng về, sự bất cẩn thỉnh thoảng cũng chỉ giới hạn ở những chuyện vặt vãnh.
Nhưng chỉ cần cô ấy gặp bác sĩ Dung, mọi nhận thức của cô về bản thân đều bị đảo lộn trong từng lời nói và việc làm.
Mấy lần chân tay loạn xị ngậu, toàn bộ đều xuất phát từ bác sĩ Dung trước mặt.
Giống như định luật Murphy không thể tránh khỏi, bạn càng muốn thể hiện sự hoàn hảo, nhưng điều ngược lại cứ xảy ra.
An Tống mệt mỏi đứng bên cạnh người đàn ông, bí mật quan sát đường nét hoàn mỹ của anh, nhẹ nhàng chậm rãi lẩm bẩm: "Bác sĩ Dung, em th*..."
*An tỷ tính nói thích nhưng còn ch hết câu
Ngón tay cái dính nước của người đàn ông xoa xoa làn da bị bỏng của cô, nghe thấy âm thanh liền nghiêng đầu nhướng mày.
An Tống chậm chạp mới nhận ra những gì cô nói trong lòng, nhất là khi đối mặt với ánh mắt của bác sĩ Dung thâm trầm như đá mực, cô lập tức chùn lại, "Em, em rửa đi."
Dung Thận bật cười lắc đầu, xối nước xong, anh cầm tay cô lại bàn, lấy khăn giấy ra lau cẩn thận cho cô, "Chỗ bị bỏng còn đau không?"
"Không đau, không đau..." An Tống đỏ mặt, trong mắt xẹt qua một tia phẫn hận, "Tốt hơn nhiều rồi."
Sau khi xả nước xong, tại sao bác sĩ Dung vẫn không buông tay cô ra.
Thêm nữa... lòng bàn tay nắm lấy lòng bàn tay, sự thân thiết khiến lòng người run lên.
Trước một người đàn ông lão đạo cao thâm như Dung Thần, bất cứ biểu hiện nào của An Tống cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của anh.
Người đàn ông lau những giọt nước trên tay cô rồi cuối cùng cũng buông ra, "Bây giờ em có thể đến ngồi với anh không?"
An Tống gật đầu, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở, "Nước mật ong sắm nguội rôi..."
"Ừm, uống đây."
Ngay lúc Dung Thận quay lại, anh nắm lấy cổ tay cô một cách khá tự nhiên.
Hành động này ngay khi bắt đầu, ngày càng trở nên tiện dụng hơn vậy.
An Tống giống như một con rối, cùng với anh ngồi xuống, trong khoang mũi đều là hơi thở của người đàn ông.
Ngay cả mùi hăng của rượu ở trên người bác sĩ Dung cũng bớt khó chịu hơn nhiều.
An Tống ngồi bên cạnh Dung Thần mà suy nghĩ lung tung, cho đến khi giọng nói trầm ấm dễ nhận biết của anh vang lên bên tai, "Tối nay uống rượu với Dịch Kha?"
"Hả?" An Tống mù tịt một giây, nhìn nghiêng khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang uống nước, đột nhiên giải thích: "Không phải, em uống với chị cả. Chị ấy nói độ cocktail không cao, giới thiệu em thử chút. "
"Không có." An Tống lắc đầu, "Hôm nay là lần đầu tiên, nhưng cocktail rất ngon."
Không khí im lặng trong vài giây.
Người đàn ông đặt thìa xuống, vươn ngón tay nhéo thái dương, giọng nói ôn hòa thử thăm dò: "Thường ngày không thấy em tán gẫu quá nhiều với người ngoài, nhưng tối nay thấy em nói chuyện với Dịch Kha cũng không tệ."
An Tống không nghe ra lời ngoài của Dung Thận, bình tĩnh tiếp lời: "Ừm, chúng em rất lâu không gặp nhau, nên nói chuyện nhiều một chút, mà Dịch sư ca cũng không tính là người ngoài."