An Tống trầm ngâm trở về biệt thự, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông trong bộ quần áo thẳng thớm đi xuống lầu.
Thời điểm bắt gặp ánh mắt của anh, An Tống theo bản năng nhìn về hướng khác.
Đối với một cô gái mới chớm biết yêu, tâm trí lúc nào cũng mông lung mà rực lửa.
Sẽ ngại ngùng, sẽ vui thầm, nhưng lại cẩn thận giấu kín suy nghĩ của mình, vì sợ bị nhìn thấu.
"Thức dậy đã chạy ra ngoài rồi, cũng không sợ bị cảm?"
Dung Thận bước xuống cầu thang, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cài khuy măng sét, sau khi cởi bỏ trạng thái say rượu, anh lại trở thành một bác sĩ Dung ăn vận chỉnh tề.
An Tống nhìn về phía người đàn ông đi tới, giả vờ bình tĩnh giải thích, "Em đi tìm An An."
Dung Thận không ừ hử gì, bước đôi chân dài vừa đi vừa nói: "Qua ăn cơm trước."
An Tống ủ rũ đi theo tốc độ của anh, nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông không chớp mắt, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Trong một giây tiếp theo, bóng người phía trước chậm rãi ngừng bước, khi nghiêng người, một cái đầu nhỏ liền đập vào cánh tay.
An Tống lùi lại, ngẩng đầu lên, lúng ta lúng túng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.
Không sao, không cần phải xấu hổ đâu.
Dù sao cô cũng không phải là lần đầu tiên thất lễ trước mặt bác sĩ Dung, thất hoài thất mãi luyện cũng thành quen
Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống cô gái đang cận kề trong tay, đôi mắt trở nên tối và sâu hơn.
Khuôn mặt tươi cười ngây thơ ở trước mặt, chân mày khéo mắt từng mang theo vẻ u sầu, ảm đạm, nay đã khôi phục lại một chút tươi sáng nhanh nhẹn.
Bất luận về mặt tình cảm hay cảm xúc so với trước đã dồi dào hơn nhiều.
Dung Thận giơ cánh tay xoa xoa đỉnh đầu cô, "Mấy ngày nay để Lăng Kỳ giúp em thu dọn đồ đạc, tuần sau chuyển về chung cư."
"Em tự thu dọn là được." An Tống hơi nhướng mày, "Bên đó đã xong rồi sao?
"Ừ." Hai người một trước một sau bước vào nhà ăn, người đàn ông thuận tay kéo ghế bên cạnh ra, ra hiệu cho cô ngồi xuống, "Chung cư khác với ở đây, bình thường ít người, thoải mái hơn. Trước đây không phải đối với đồ gốm có hứng thú, chuyển đến bên đó có thể lên lớp bất cứ lúc nào, không cần cả ngày buồn chán ở trong nhà."
An Tống sờ sờ hai má hơi nóng, nhẹ gật đầu, "Em sẽ đi."
Trong suốt thời gian sống trong lâm viên Dung gia, cô thực sự rất ít khi ra ngoài, mỗi ngày không làm gì giống như một con chim hoàng yến.
"Không phải không cho em ở nhà ngây ngẩn." Dung Thận nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt cô, liền kiên nhẫn trấn an: "Chỉ cần bản thân em thích, thế nào cũng được."
Thái độ gần như dung túng của người đàn ông, ấm áp khiến người ta đắm đuối.
An Tống vắt tay dưới gầm bàn, từ khóe mắt liếc nhìn lòng bàn tay đang đặt trên bàn của Dung Thận, mơ hồ nhớ lại sự chủ động tối hôm qua của anh.
Ngồi gần như vậy, không kéo tay nắm sao?
An Tống hạ mi, mở ra ngón tay nóng lòng thử muốn nắm lấy tay của anh, nhưng da mặt mỏng, cũng lo lắng bản thân quá chủ động sẽ lộ ra sự mất tự nhiên, cho nên đầu ngón tay vừa duỗi ra liền co quắp thu lại.
Sau đó, người đàn ông đặt sữa và đĩa ăn xuống trước mặt cô, lập tức di chuyển cánh tay của mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô giấu dưới bàn.
An Tống cười mỉm, ánh mắt đảo loạn quanh trong phòng ăn, nhưng đầu ngón tay khẽ siết lấy lòng bàn tay của Dung Thận.
"Một tay thực sự có thể ăn?" Người đàn ông muốn cười lại thôi nhìn chằm chằm cô, giơ cánh tay kéo tay cô lên bàn, xoa xoa, siết chặt, giữ chặt.
An Tống nhìn thoáng qua bàn tay phải đang bị nắm, kiên quyết gật đầu, "Có thể."
Rõ ràng là không muốn buông tay.
Mặc dù Dung Thận nuông chiều cô, nhưng đề cập tới những vấn đề về nguyên tắc vẫn sẽ không phụ thuộc vào tính khí của cô.
Anh đặt tay An Tống lên mép đĩa, khi thả ra, anh nhẹ nhàng nói: "Cho dù có thể, trước tiên ăn xong bữa sáng cũng không muộn."
An Tống bĩu môi, nhưng cũng không có cưỡng cầu, lẳng lặng mà cúi đầu ăn điểm tâm.
Kể cả thế này, dù sao nắm tay, cũng gián tiếp chứng minh anh vẫn nhớ rõ chuyện tối hôm qua, không có mất trí nhớ.
...
Ăn sáng xong, đã gần mười giờ sáng.
An Tống hưng trí bừng bừng đem bộ trà men Nguyệt Bạch ra, định theo người học trà đạo.
Khó có được ngày cuối tuần trong lành, cô không muốn lãng phí thời gian ở một mình.
"Có gì muốn hỏi à?"
Trên sô pha đối diện, đôi chân dài của Dung Thận bắt chéo, tư thái ung dung hít khói trà.
Nghe thấy thanh âm, động tác rửa chén của An Tống chậm lại, qua khoảng không nhìn về phía người đàn ông, nhanh nhẹn lắc đầu, "Không có."
Vấn đề tình cảm, hỏi nhiều quá, có vẻ làm màu.
Cho dù cô rất muốn biết, tại sao bác sĩ Dung lịch lãm, tao nhã lại chọn cô một bệnh nhân tâm lý.
Cũng có thể là bản thân đã mặc cảm từ lâu, chỉ cần được đối đãi một chút, đều sẽ cảm thấy hài lòng.
"Thực sự không có?"
Người đàn ông kinh ngạc nhướng đôi mày rậm, như thể không lường trước được cô bình tĩnh hơn anh.
An Tống cúi đầu sờ soạng bộ ấm trà, suy tư vài giây, nhẹ giọng giải thích: "Bất kể hỏi cái gì, em cảm thấy anh đều có thể trả lời trôi chảy, thay vì như này, chi bằng.....đến đâu hay đến đó."
Đôi môi mỏng của Dung Thận cong lên thành một nụ cười, "Nghe như chuẩn bị cho anh một kỳ khảo hạch?"
"Không phải khảo hạch..." An Tống cầm kho trà, vội vàng liếc mắt nhìn người đàn ông, "Có lẽ là trước khi đưa ra lựa chọn chắc chắn không thể thiếu quá trình."
Điều này có vẻ hơi trúc trắc, nhưng cô tin rằng bác sĩ Dung có thể hiểu được.
Cảm tình của bọn họ từ ngày này qua ngày khác đang dần phát triển, mọi thứ dường như đã rõ ràng, nhưng nền tảng tình cảm không sâu sắc, thậm chí rất yếu.
Ở bên nhau rất dễ dàng, nhưng có thể ở bên nhau được bao lâu, tình cảm gắn bó sâu đến như thế nào, ai mà nói chính xác cho được.
Những lời nói ngọt ngào chắc chắn sẽ khiến người ta mở cờ trong bụng, nhưng không có gì đảm bảo rằng đây không phải là một viên đạn thần công được bọc trong đường.
An Tống càng muốn tự mình lãnh hội quá trình tương thân tương ái hòa hợp với nhau của cả hai hơn là nghe lời từ một phía.
"Cũng tốt." Người đàn ông cúi người gạt tàn thuốc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn An Tống, đưa ra câu hứa thận trọng, "Nhưng bất luận là khảo hạch, hay là xác định lựa chọn. Sau này muốn biết gì, luôn có thể hỏi anh."
Hai mắt An Tống sáng lên, nở nụ cười đồng ý.
...
Khoảng một giờ tiếp theo, An Tống ngồi đối diện với Dung Thận, chăm chú lắng nghe.
Từ kỹ thuật thưởng thức trà đến văn hóa trà đạo, giọng điệu của người đàn ông trầm lắng và đầy sức thuyết phục, trong khi An Tống lắng nghe một cách thích thú.
Nếu không phải cuộc điện thoại đột ngột làm xáo trộn bầu không khí ấm áp, bọn họ sẽ không nhận ra rằng đã gần đến 12 giờ trưa.
Tiếng rung đến từ trong túi An Tống.
Cô đặt bàn trà xuống, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện thoại vài con 8.
Thực sự không muốn trả lời, nhưng theo những gì cô biết về Thời Diệp, nếu không nghe máy, anh ta có thể sẽ tiếp tục gọi cho đến khi cô trả lời.
An Tống nghiêng đầu liếc nhìn Dung Thận đang xử lý bọt trà, đứng dậy đi đến cửa sổ cao sát sàn, ấn nút nhận máy.
Không cần cô chủ động lên tiếng, giọng nói u ám của Thời Diệp lập tức truyền đến, "Tại sao tối hôm qua, cô không đến buổi họp thường niên của tập đoàn?"
An Tống vô cảm thẳng thắn đáp: "Tôi không có tôi muốn đi."
Thời Diệp bị cô làm cho nghẹn một câu, sự khó chịu ngột ngạt trong lồng ngực không thể lên cũng chẳng thể xuống.
Anh ta im lặng một lúc, sau đó lạnh lùng hỏi: "Hiện tại đang ở đâu?"
"Có chuyện gì?"
Thời Diệp liếm răng hàm sau, ánh mắt u ám vài phần, "Họp thường niên cô không đến, gần đây cũng không online. Chi phiếu tháng này có phải không muốn không?"
Lời đe dọa khó giải thích này khiến An Tống khó chịu cau mày.