An Tống lập tức bắt gặp ánh mắt thâm trầm ẩn chứa đầy sự quan tâm của người đàn ông, cô vô thức tiến lại gần một bước, "Mới đến, nên đứng một lúc."
Dung Thận bọc chặt hai tay cô, nhét vào túi áo ngoài của anh, "Trời lạnh, lần sau ra ngoài có thể đeo găng tay."
Người đàn ông dẫn cô trở lại tiền sảnh phía sau, vừa đi vừa hỏi.
"Có hơi phèn không?" An Tống trầm giọng lẩm bẩm: "Lạnh thì đút tay vào túi, ra đường cũng không ai đeo găng tay."
Dung Thận nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của cô, siết chặt tay cô cười, "Già mồm át lẽ phải."
Trong lúc trò chuyện, cả hai đến gần thang máy, vì chưa đến giờ tan sở nên xung quanh không có nhiều người, nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhân viên đi qua với ly cà phê.
Khi một người đàn ông điển trai dẫn một cô gái với tính cách lạnh lùng hiên ngang vào sảnh, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Fuck, đó là tổng giám đốc hả?"
"Mẹ nó, hôm nay là thứ mấy đấy, tổng giám đốc lại có thể hạ phàm!"
"Đâu chỉ hạ phàm, anh nhìn cho kỹ đi, có phải tổng giám đốc đút tay của cô gái vào túi của mình không......"
"Không phải nói... tổng giám đốc còn độc thân sao?"
Vài nhân viên dừng lại cách đó không xa thấp giọng thảo luận, nhưng không ai dám tiến lên quấy rầy bọn họ.
Ngay cả các đồng nghiệp vốn dĩ chuẩn bị đi thang máy cũng lần lượt quay lại hành lang, muốn đợi họ đi khỏi rồi mới qua đó.
Bên kia, An Tống đi theo Dung Thận vào thang máy, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại bọn họ cùng bốn mắt nhìn nhau.
An Tống có chút không tự nhiên dưới ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông, cô đè cằm lên chiếc khăn quàng cổ, giấu gần hết khuôn mặt vào trong đó, "Chúng ta đi ăn ở đâu?"
"Nhà hàng riêng Thành Tây." Dung Thận không rời mắt, nhếch môi quan tâm: "Giấu mặt sâu như vậy, còn thở được không?"
An Tống nhướng mi nhìn người đàn ông, yên lặng hít sâu vài cái, dường như dùng hành động nói cho anh đáp án.
Nhìn thấy điều này, lông mày rậm của Dung Thận giãn ra, trên môi nở một nụ cười tao nhã, thang máy vừa đến tầng hầm ba, anh xoa đầu cô gái rồi dẫn cô đến chỗ đậu xe.
Lên xe, An Tống thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đàn ông trên ghế lái, nghĩ ngợi nhưng vẫn không phát ra tiếng động.
Chiếc xe không phải là chiếc xe thương mại thông thường của anh, mà là chiếc Porsche Cayenne mà anh đã lái trước đó.
Vốn dĩ An Tống muốn đề nghị cô lái xe, nhưng... nghĩ đến vụ tai nạn bị Thời Diệp tông vào phía sau lần trước, cô vẫn từ bỏ ý định này.
Có Dung Thận trong xe, rất có thể khiến cô căng thẳng, mất tập trung, vạn nhất lại phát sinh ra va chạm thì sẽ rất tệ, tốt hơn hết là ngồi yên trong xe.
Một tay Dung Thận xoay vô lăng, xe vừa ra khỏi tầng hầm, trong nháy mắt hòa vào con đường chính đông đúc xe cộ.
Khoảng bốn mươi phút sau, người đàn ông lái xe đến khu phát triển ở Thành Tây thành phố Trạm Châu.
An Tống yên lặng thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, khác hẳn với trung tâm thành phố xô bồ, lộ ra hơi thở của cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã.
Khi bầu trời tối sầm lại, vòng đu quay bên sông ở phía xa đồng thời bừng sáng với màn trình diễn ánh sáng đầy màu sắc. Truyện Phương Tây
An Tống bấu chặt cửa xe liếc thêm vài cái, lần cuối cùng ngồi đu quay là khi mười sáu tuổi.
Có lẽ là bởi vì cô tập trung quá lâu, khi Dung Thận đi tới, thuận thế lướt ánh mắt qua, tuy chỉ liếc nhìn nhưng cũng đã không bỏ qua nỗi nhớ nhung và khao khát đang đọng lại trong mắt An Tống.
Người đàn ông lặng lẽ bước đến gần cô, không nói nhiều, không hỏi bất cứ câu nào, đưa cô vào nhà hàng riêng với vẻ mặt bình thản.
Hai người đi tới phòng, quản lý phục vụ vô cùng nhiệt tình bưng hai chén trà hoa cúc, "Dung tổng, phòng bếp sau chuẩn bị xong rồi, anh xem khi nào thì chúng tôi lên món ăn?"
"Mang cho tôi món tráng miệng trước." Người đàn ông cởi áo khoác, từ từ xắn tay áo lên, "Nửa giờ nữa dọn đồ lên."
"Được ạ, Dung tổng."
Sau khi quản lý phục vụ rời đi, An Tống bưng chén giả vờ uống trà, nhưng ánh mắt lại lén lút rơi vào phía đối diện, có chút tò mò nhìn người đàn ông.
"Không tập trung mà uống trà, nhìn anh làm gì?" Dung Thận đột nhiên mở miệng, âm cuối nâng lên trêu ghẹo.
Hiển nhiên, trước mặt người đàn ông sắc sảo, mọi động thái của An Tống đều không thể che giấu.
Cô xoa tách trà, nhẹ giọng hỏi: "Anh thường đến đây ăn à?"
Người quản lý phục vụ gọi anh, là Dung tổng hiếm có, thái độ của anh ta rất tôn trọng, như thể đang đối xử với thượng khách.
"Không thường xuyên lắm." Người đàn ông đang thổi hơi nóng trong tách trà, vẻ mặt dịu dàng và ấm áp, "Vài tháng mới đến một lần."
An Tống liếc nhìn logo ở góc trên bên phải thực đơn, trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Thứ anh thích, món anh thích ăn, cô muốn đào từ từ rồi ghi nhớ.
An Tống luôn cảm thấy mình không hiểu rõ Dung Thận.
Nói về điều này, anh biết gần như tất cả các thói quen của cô và thậm chí cả sở thích của cô, lại có thể sử dụng lợi thế của một nhà trị liệu tâm lý để tìm ra hướng cảm xúc bên trong của cô.
Ngược lại, trong mắt An Tống, Dung Thận vẫn như một cái giếng cổ khó dò, cho dù có nhìn thấy cũng vĩnh viễn không thể đoán ra được phía sau sự tĩnh mịch ẩn chứa khung cảnh gì.
An Tống nghĩ như vậy, ánh mắt tập trung vào trên mặt người đàn ông, suy nghĩ mê mang.
Sau một lúc, người quản lý phục vụ đích thân mang món tráng miệng, bánh mousse chanh leo.
Chỉ có một phần, được đặt trước bàn của An Tống.
Cô ngước mắt lên nhìn Dung Thận, thấy anh làm động tác hất cằm lên, cô cũng không khách sáo nữa, trực tiếp cầm một miếng bánh mousse nhỏ bỏ vào miệng.
Món tráng miệng có vị như kẹo bông gòn, mềm và thơm, vị chua ngọt của chanh leo tan dần khi nhai.
Ngon bất ngờ.
An Tống cắn thêm mấy miếng, ngậm cái nĩa nhỏ ngẩng đầu lên, "Món này rất ngon, anh có muốn ăn thử không?"
Giống như hầu hết những người đàn ông khác, Dung Thận không có hứng thú với các món tráng miệng.
Nhưng thấy bộ dạng tràn trề hứng thú của An Tống, anh có một ý nghĩ, thay vì từ chối, anh lại nhướng mày tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn thấy cảnh này, An Tống lập tức đẩy khay tráng miệng đến trước mặt người đàn ông, chỉ vào nửa miếng bánh nhỏ còn lại, "Bên này em chưa động đến, anh thử xem."
Mặc dù đĩa đã được đẩy qua, nhưng chỉ có một cái nĩa nhỏ để dùng, mà cô đã dùng rồi.
An Tống liếc nhìn bộ đồ ăn trên tay Dung Thận, nếu để anh dùng đũa ăn bánh...
Khung cảnh đó hiện lên trong tâm trí kỳ lạ đến nỗi cô không thể nhìn thẳng vào.
Thế là, An Tống đứng lên, "Chờ một chút, em đi mượn một cái..." nĩa.
"Không cần phiền thế." Cánh tay của người đàn ông vắt ngang bàn nhẹ nhàng ấn vào cổ tay cô, sau đó lấy đi chiếc nĩa nhỏ mà cô dùng.
An Tống: "..."
Cô thất thần ngồi xuống, nhưng không tự chủ được mà đỏ mặt.
An Tống nhìn người đàn ông ăn miếng bánh nhỏ bằng chiếc nĩa mà cô dùng, thậm chí phần kem còn lại đều đưa vào miệng.
Anh thậm chí không lau?
An Tống nhìn đi chỗ khác, chóp tai nóng lên.
Nụ hôn gián tiếp từ một phía này thậm chí còn tuyệt hơn cái ôm ngày hôm đó.
Lúc này, Dung Thận đặt cái nĩa nhỏ xuống, khi ngước mắt lên, trong đôi mắt sâu thẳm có chút ý cười, "Sao mặt của lại đỏ vậy, nóng sao?"