"Hỏi anh có bận không là muốn làm gì?" Trong đêm khuya yên tĩnh, chất giọng từ tính và âm trầm của người đàn ông càng nổi bật.
An Tống giải thích: "Nếu anh bận, em sẽ không đến phòng làm việc quấy rầy anh."
Hôm nay anh tan làm sớm hơn mấy ngày trước, có lẽ anh vẫn chưa hoàn thành công việc.
Đầu dây bên kia, người đàn ông hình như hơi mỉm cười, "Không bận, qua đây đi."
An Tống bị tiếng cười của anh lây nhiễm, âm thầm cong khóe miệng, "Muốn uống trà không? Em xuống lầu pha cho anh một ly?"
"Ở đây có rồi, trực tiếp qua đây thôi."
Cúp điện thoại, An Tống xỏ dép bước ra khỏi phòng.
Đèn tường trong hành lang tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, An Tống thong thả đi đến đầu bên kia, đứng ở cửa phòng làm việc còn không quên chải đầu vuốt vuốt quần áo.
Mọi thứ đã sẵn sàng, giơ tay gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông mặc áo ngủ đứng ở cửa.
Hai mắt An Tống lấp lóe, không biết nên tiến hay lui.
Anh chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng vải nhung màu xám, mái tóc rối bù rủ xuống giữa lông mày và đôi mắt, còn ướt một nửa, hình như anh mới tắm xong.
Hơn nữa, dây áo ngủ dù có thắt chặt đến đâu cũng khó kín đáo, An Tống chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy họa tiết, đường nét của đường viền cổ áo hơi hở, không quá cường tráng mà là là gợi cảm như muốn mạng cô.
Một điểm nữa, người đàn ông áp điện thoại gần tai, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia.
Quen nhau lâu như vậy, mỗi khi nghe điện thoại, Dung Thận hầu như đều tránh mặt mọi người, hoặc là... tránh mặt cô.
An Tống nhạy cảm, nhưng không nhạy cảm đến mức vô cớ gây chuyện.
Tránh người khi gọi điện thoại chỉ là mấy chuyện vụn vặt, cô chỉ có ấn tượng, không có nghĩa là sẽ canh canh trong lòng.
Kể cả bây giờ quanh quẩn ngoài cửa, cũng muốn đợi Dung Thận nói chuyện điện thoại xong mới đi vào.
Nhưng mà hình như người đàn ông không chú ý đến sự do dự của An Tống, quay người lại, thấy cô không theo kịp, liền rất tự nhiên đưa tay về phía cô.
An Tống: "..."
Cô không có ý để anh dẫn vào phòng đâu mà.
Một lúc sau, An Tống bị kéo vào thư phòng, người đàn ông cũng đúng lúc nói với đầu bên kia điện thoại: "Để bọn họ sắp xếp lại kế hoạch, sáng mai tổ chức thêm một cuộc họp thảo luận, đồng thời thông báo cho các bộ phận phải khởi động dự án trước đó trước cuối tháng."
Những gì anh nói khá nghiêm túc và quyết đoán.
An Tống nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Thận, bên tai lại vang lên câu nói: Đây không phải là tổng tài bá đạo tự mình lâm trận sao.
Nếu anh không phải bác sĩ tâm lý, xét về ngoại hình và khí chất, anh quả thật có cảm giác bá đạo.
Nghĩ đến đây, An Tống bất giác cười thầm.
Cùng lúc đó, người đàn ông cũng kết thúc cuộc gọi, quay đầu nhìn cô trêu chọc, "Em cười cái gì?"
"Không..." An Tống đi tới chiếc ghế sô pha bên cửa sổ ngồi xuống, "Hôm nay ở khu vui chơi, có người nói anh giống tổng tài bá đạo."
Trong mắt Dung Thận xẹt qua một tia sáng, nhưng chỉ thoáng qua, anh không có tiếp lời, tạm thời cũng không có ý định thảo luận đề tài này.
Người đàn ông thản nhiên bưng trà thơm đưa qua, giọng trầm trầm, "Ở trong phòng chán không?"
Hai tay An Tống bưng cốc, nhiệt độ vừa phải, "Không, em chỉ muốn qua...ở lại một lát."
Dù sao đi nữa, cô đều nói bất cứ điều gì cô nghĩ trong đầu.
Nhưng nói xong mới thấy nói thẳng quá.
An Tống nhấp một ngụm trà, giả vờ nhìn tủ sách, bổ sung nói: "Tìm sách đọc."
"Em đã đọc hết những cuốn sách em lấy trước đó chưa?"
"Ồ, vẫn... chưa."
An Tống tiếp tục cúi đầu uống trà, thực ra là tránh ánh mắt dò xét của Dung Thận.
Gần đây, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương, những cuốn sách lấy về... có lẽ đã phủ đầy bụi trên bàn rồi.
Thông minh như Dung Thận, sao có thể không nhìn thấy sự né tránh của cô, nhưng chính vẻ ngoài nhỏ nhắn thông minh của cô luôn khiến anh hồi hộp không thôi.
"Muốn đọc sách gì thì tự đi lấy đi. Anh đi xử lý một số việc, lát ngồi với em sau."
Người đàn ông đặt tách trà lên bàn, đôi mắt sâu thẳm hòa vào ánh sáng trong veo của chiếc đèn bàn, rực cháy mà khó dò.
An Tống ậm ừ, giả vờ đi tới tủ sách, nói: "Anh bận đi, không cần cùng em đâu, đọc sách xong em trở về ngủ."
Dung Thận nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của cô, môi mỏng cong lên một cách vui vẻ.
Cô đã có thể bình tĩnh bước tới trước mặt anh trong bộ đồ ngủ, hành động này đủ để mở rộng thêm rất nhiều hàm nghĩa.
Ít nhất thì An Tống hiện tại đã có thể tiếp nhận việc anh xuất hiện trong cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày của cô.
Không còn khách sáo xa lạ, càng ngày càng giống một cô gái bình thường, vô ưu vô lo tràn đầy năng lượng.
...
Sau khi An Tống và Dung Thận bắt đầu chế độ tình yêu, cuộc sống của họ vẫn bình thường, nhưng họ không còn tầm thường nữa.
Đã đến cuối tuần, đến ngày chuyển nhà.
Nguyễn Đan Linh bơ phờ khi biết rằng bọn họ sẽ chuyển về Hương Chương Duyệt Phủ.
Từ sáng bà đã kéo An Đồng đến khuyên nhủ hết nước hết cái.
Giả dụ như, phải nhớ ăn uống đầy đủ và thường xuyên quay lại khi cô có thời gian.
Lại thêm một ví dụ khác như, nếu Tiểu Cửu bắt nạt cô, cô nhớ quay về cáo trạng, bà sẽ thay cô chỉnh đốn anh, vân vân và mây mây.
Từ tận đáy lòng An Tống đã coi Nguyễn Đan Linh là 'mẹ chồng', cho nên dù có cằn nhằn bao nhiêu lần, cô cũng đều nhẹ giọng đáp lại, không hề khó chịu chút nào.
"An An à..." Nguyễn Đan Linh nắm lấy tay cô, quyết đánh đến cùng đề nghị: "Bằng không để Tiểu Cửu tự mình chuyển đến đó đi, con ở nhà thôi. Sau này nếu hai đứa muốn gặp mặt, thì gọi nó về, con nghĩ sao?"
An Tống cảm thấy không ổn: "..."
Dung Kính Hoài mặt không biểu cảm ở một bên: "..."
Dung Thận tình cờ từ sảnh bước vào sân trước, đã nghe thấy những lời của Nguyễn Đan Linh.
Người đàn ông bất đắc dĩ mím môi mỏng, cười đùa nói: "Đây là cách hai vị trưởng bối duy trì quan hệ vợ chồng sao?"
Nguyễn Đan Linh nhún vai, liếc anh một cái, nhẹ giọng ngâm nga: "Con đừng có mà so sánh với bố con, ông ấy so với con ngoan ngoãn hơn rất nhiều."
Dung Kính Hoài không dám phản bác, chủ gia đình không có chút uy nghiêm nào.
Dù Nguyễn Đan Linh có miễn cưỡng thế nào thì quyết tâm dọn ra ở riêng của đôi vợ chồng trẻ cũng không thể bị lung lay, cuối cùng chỉ có thể nhìn họ lái xe rời đi.
Lúc này, Dung Kính Hoài từ phía sau ôm lấy vai ba, vỗ về an ủi: "Con cái lớn rồi, nhất định phải cho chúng nó không gian tự do."
Nguyễn Đan Linh lặng lẽ nheo mắt nhìn ông, "Lâm viên rộng mấy trăm mẫu, còn không đủ chỗ sao?"
"Em cũng không phải không biết Tiểu Cửu, nó từ nhỏ đã tự lập, đã lâu không cùng ở chung cùng chúng ta, nó......"
Dung Kinh Hoài còn chưa nói xong, ông đã bị Nguyễn Đan Linh huých một cùi chỏ vào người, "Tiểu Cửu muốn đi đâu thì đi, nó đi thì thôi còn phải đưa An An đi cùng, em còn chưa nghe thấy con bé gọi em tiếng mẹ đâu."
Dung Kính Hoài: "..."
An ủi một người cô đơn.
"Được rồi." Dung Kính Hoài ôm lấy bà đi trở về, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, "Em lẽ nào không nhìn ra sự thay đổi giữa Tiểu Cửu và An An sao?"
Nguyễn Đan Linh giật mình, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, "Nếu anh nói như vậy, tựa hồ thật sự có cái gì không giống nhau hả."
"Tiểu Cửu cẩn thận, nên làm gì, làm như thế nào, nó biết rõ hơn chúng ta. Em cũng đừng lo. À, chẳng phải buổi chiều em có hẹn làm đẹp sao, anh vừa hay phải đến công ty, tiện đường đưa em đi."
Nguyễn Đan Linh còn đang nhớ lại một số chi tiết, cho đến khi trong đầu lóe lên một tia sáng, bà cười ranh mãnh: "Ông xã này, anh có cảm thấy đã đến lúc chúng ta phải chuẩn bị phòng cho em bé không?"