Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị

Chương 13



Editor: Olwen_5

Trở về căn hộ, Thời Lục đeo đàn cello trên vai, cùng Hứa Túc Dã đi thang máy lên lầu.

Thang máy chật hẹp,nhưng bọn họ vẫn đứng cách xa nhau, từ đầu tới cuối đều cố tình tránh tiếp xúc qua ánh mắt.

Thời Lục đi ra thang máy trước, ngoài ý muốn thấy được người quen.

Cô sửng sốt, mới mở miệng nói "Dì"

"Tiểu Lục từ nước ngoài về sao?" Hứa mẫu nhìn Thời Lục, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nhiệt tình chào hỏi.

"Vâng" Thời Lục nắm chặt dây lưng của hộp đàn, hơi hơi gật đầu.

"Cháu cũng ở đây sao?"

"Đúng vậy, cháu thuê căn hộ ở đây"

"Cháu cùng Tiểu Dã ở đối diện nhau sao? Rất tốt, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ nhau. Vừa hay, hôm nay ta mới vừa đi khác du lịch về, mua rất nhiều đặc sản, chút nữa hai cháu cùng nhau đến nhà ta ăn cơm chiều đi".

"Không cần, Dì...."

"Đừng khách khí, ta lại làm phiền cháu sao?"

Thời Lục do dự mà gật đầu, "Đúng vậy."

"Lần này cháu nhất định phải tới, vậy tới khi nào mới có thể cùng cháu ăn cơm? Cháu nhiều năm không ăn cơm cùng ta, tay nghề của ta tiến bộ không ít, chỉ là đợi cháu nếm thử."

Khi gia giúp quá bọn quá nhiều, hơn nữa Hứa mẫu cảm thấy Thời Lục ngoan ngoãn vẫn luôn yêu thích cô, đối xử với Thời Lục vẫn luôn dùng thái độ thân thiện.

Thậm chí lo tiếp đón Thời Lục mà quên mất con của mình.

Sự tình không thể chối từ, Thời Lục đành phải đáp ứng "Cháu về phòng cất đồ, sau đó sẽ qua"

Hứa mẫu nhìn hộp đàn cello trên lưng cô, bất mãn mà trừng mắt nhìn Hứa Túc Dã, sau đó liếc mắt một cái "Cùng nhau lên lầu đi, sao con lại không giúp Tiểu Lục một tay? Một nữ nhân như vậy sao lại để cho con bé tự cầm"

Thời Lục cảm nhận được ánh mắt của Hứa Túc Dã hướng tới cô, chỉ là cô không nhìn thấy.

Cùng Hứa Mẫu nói hai câu, Thời Lục xoay người mở cửa, đem đàn cello để lại trong phòng.

Về đến nhà, cô uống một ly nước lạnh để giải khát, tạm thời ngồi nghỉ ngơi trên sô pha.

Kỳ thật hôm nay ở trên xe, thời điểm nghe thấy Hứa Túc Dã nói "Được", Thời Lục liền cảm thấy hối hận.

Cũng thời gian trên xe cũng không được bao lâu.

Hứa Túc Dã hẳn là giống cô, không hy vọng Hứa mẫu sẽ không biết chuyện bọn học yêu nhau từ 4 năm trước.

Trước mặt Hứa mẫu, bọn họ đều cố gắng duy trì vẻ mặt hoà bình.

Đây là lần đầu tiên Thời Lục tới căn hộ của Hứa Túc Dã.

Ấn tượng đầu tiên là sạch sẽ, ấn tượng thứ hai là trống trải.

Toàn bộ phòng khách đều là màu xám trắng làm chủ đạo, ánh sáng sáng ngời, không có bất kì đồ trang trí.

Thời Lục bỗng nhiên phát hiện, cô hoàn toàn không hiểu biết gì về sở thích của Hứa Túc Dã.

Hắn thích ăn cái gì, chán ghét cái gì. Cô đều không biết.

"Tiểu Lục? Mau vào đây"

Giọng nói của Hứa mẫu đánh gãy suy nghĩ của Thời Lục.

Hứa Túc Dã từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê còn mới, khom lưng đặt ở trước mặt Thời Lục.

Lúc đứng lên, ánh mắt hắn đột nhiên không kịp tránh né mà đụng phải tầm mắt của Thời Lục.

Ánh mắt đang chuẩn bị dời đi, bỗng nhiên thấy Thời Lục cười.

Môi đỏ của cô hơi cong, hiếm thấy vài phần ôn hòa.

Hứa Túc Dã không biết cô cười cái gì. Hắn ra vẻ bình tĩnh mà xoay người đi đến phòng bếp.

Chỉ là tim lại đập rất nhanh.

Mặc kệ qua đi nhiều năm, hắn đối với Thời Lục đều không hề có sức chống cự.

Cô cười, hắn vĩnh viễn sẽ giống như năm 13 tuổi, vì cô mà tim đập mất khống chế, vì cô mà nhiệt huyết dâng trào.

Thời Lục nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất ở trong phòng bếp, cúi đầu thay dép lê vào chân.

Cô vừa rồi bỗng nhiên cười, chính là vì đôi dép này.

Đôi dép nữ toàn vẹn đều là màu đen, thực mềm, cũng là số size của cô.

Nói dép này không phải cố ý mua cho cô, cô thật sự không tin.

Nhìn đến đôi dép này, mọi tức giận trong lòng Thời Lục đều tiêu tan.

Cô liền biết, nếu tất cả mọi người rời bỏ cô, Hứa Túc Dã vĩnh viễn sẽ không.

Hắn sẽ không bao giờ rời bỏ cô đâu.

Hắn luyến tiếc, cũng làm không đến.

Như vậy làm Thời Lục rất đắc ý, lại có một loại cảm giác thành tựu.

Lại nghĩ tới hắn ra vẻ lãnh đạm mà cự tuyệt, nhưng vẫn lén để ý tới cô, cho nên mới cười như vậy.

Trong lúc ăn cơm, Hứa mẫu ngồi một bên, Thời Lục cùng Hứa Túc Dã ngồi một bên.

Thời Lục ngồi xuống, Hứa Túc Dã liền căng thẳng, tay dùng sức nắm chặt đôi đũa, thiếu chút nữa đem bẻ gãy.

Hắn hơi cúi đầu, rũ mắt, lại thất thần.

Hứa mẫu nhìn Thời Lục lớn lên rất gầy, vẫn luôn khuyên cô ăn nhiều một chút.

Thời Lục yên lặng ăn cơm.

Thấy Hứa mẫu gắp cho Thời Lục thịnh canh gà, Hứa Túc Dã lập tới theo bản năng nói "Cô ấy không uống được canh gà."

Nói xong, hắn lập tức cứng đờ.

Không cần ngẩng đầu, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt Thời Lục dừng ở trên người hắn.

Vừa nói ra câu kia, chính là hắn nhiều năm trở thành thói quen.

Thời Lục hiện tại nhất định rất đắc ý, nói không chừng còn sẽ nhướng mày, dùng kiêu căng lại mang theo ánh mắt cười nhạo hắn.

Hứa Túc Dã môi nhấp thành một đường thẳng tắp, có chút tự giễu mà nghĩ.

"Ai nha, vừa rồi xem hai người không nói chuyện, ta còn tưởng rằng các ngươi giận dỗi" Hứa mẫu nhẹ nhàng thở ra.

"Ta liền nghĩ, các ngươi khi còn nhỏ quan hệ rất tốt, còn giặt quần áo cho nhau, trưởng thành rồi ngược lại mới lạ, không giận dỗi thì tốt rồi. Tiểu Dã, con không thể lạnh lùng như vậy, nên cùng Tiểu Lục nói chuyện nhiều hơn"

"Vâng" Hứa Túc Dã vẫn như cũ không nhìn Thời Lục.

Hứa mẫu cười nói, sau đó chuyển hướng tới Thời Lục, "Chờ cháu cùng Tiểu Dã khi nào rảnh rỗi, cùng đi du lịch với ta một chút"

"Vâng" Thời Lục ngoan ngoãn đồng ý.

Ăn cơm xong, Hứa mẫu tranh rửa chén, kiên quyết không cho bọn họ làm.

Cho nên cuối cùng, chỉ có Thời Lục cùng Hứa Túc Dã ở ngoài phòng khách.

Không có Hứa mẫu, trong nháy mắt liền trở nên an tĩnh lại, trống vắng như không có ai

Thời Lục cùng Hứa Túc Dã từng người ngồi ở trên ghế sô pha, ngồi thật xa nhau.

Một khoảng im lặng, vẫn là Thời Lục mở miệng nói "Chúng ta giúp nhau giặt quần áo?"

Cô nhớ rõ.

Hơn nữa với tính cách của cô, sao có thể sẽ giặt quần áo cho Hứa Túc Dã.

Hứa Túc Dã lãnh đạm mà "Ân", liền cúi đầu nhìn vào điện thoại, cũng không có tiếp tục giải thích với Thời Lục.

Bọn họ xác thật "giặt" quần áo cho nhau.

Khi đó, bọn họ mới học *sơ nhị.

*Sơ nhị: Lớp 8

Thời Lục liềm đem quần áo của mình ném cho Hứa Túc Dã cho hắn giặt.

Hắn cũng đã ngượng ngùng chạm vào quần áo lót của cô.

"Tôi giúp chị giặt quần áo khác."

"Sao không giặt cái này?"

"Làm vậy không tốt."

Thời Lục ngồi ở ghế, tùy ý liếc hắn một cái, "Có cái gì không tốt? Có thể dùng máy giặt, không cần phải chính tay cậu"

Mắt thấy Hứa Túc Dã vẫn còn đứng tại chỗ, cô không kiên nhẫn mà thúc giục: "Này, rốt cuộc có tẩy không?"

Rối rắm thật lâu, cuối cùng Hứa Túc Dã vẫn đồng ý

Hắn lấy một cái chậu, cho nước giặt vào quần áo, đem quần áo của cô bỏ vào.

Rõ ràng không nóng, nhưng hắn lại cảm thấy đôi tay của mình nóng lên, không chỉ như vậy, lỗ tai cũng nóng, mặt cũng nóng, cả người đều nóng.

Thời Lục đặt điện thoại xuống, đi tới, rồi nhìn hắn.

Cô chỉ huy hắn: "Cậu giặt chỗ khác đi, đừng chỉ giặt dây lưng."

"Đã biết."

Nghe âm thanh của hắn có chút quái dị, Thời Lục tò mò mà ngồi xổm xuống bên người hắn, chọc chọc vào đầu gối hắn "Này, cậu mặt đỏ cái gì?"

"Tôi không có." Hứa Túc Dã nhanh chóng né tránh sự đụng chạm của cô, ánh mắt cũng trở nên có chút trốn tránh.

Hắn như vậy, ngược lại làm chọc cười Thời Lục.

Cô cố ý tiếp tục ngồi xổm bên người hắn, một đôi mắt xinh đẹp, đào hoa nhìn chằm chằm vào hắn, làm hắn càng thêm đỏ mặt, hận không thể lấy chậu nước che lại mặt mình.

"Chị đừng nhìn tôi" Hứa Túc Dã nói

Thiếu niên trên mặt trắng nõn nổi lên vài vệt hồng, so với ngày bình thường càng trở nên đẹp mắt, Thời Lục có ý xấu mà tiếp tục ngồi gần hắn.

"Tôi sẽ ở đây xem cậu"

"Không cần, tôi nhất định sẽ giặt sạch sẽ."

"Vừa rồi không phải không muốn giặt sao?"

Hứa Túc Dã đang chuẩn bị nói, bên ngoài đột nhiên truyền giọng nói của mẹ hắn.

"Tiểu Dã? Mẹ tới thăm con"

"Hai người bọn nó chắc đàn ở trong phòng Lục Lục học, chúng ta đó gọi Tiểu Dã đi."

Giọng nói đó rất gần, ở ngay ngoài cửa.

Thời Lục chạy nhanh lấy áo khoác của Hứa Túc Dã cởi ra, nhanh chóng ném vào bên trên đống quần áo đang giặt.

Hứa Túc Dã thì đem áo lót của cô nắm chặt trong tay, trên mặt liền dính phải vài bọt nước.

Hai bên phụ huynh đẩy cửa tiến, liền nhìn thấy hai người mặt đối mặt, chính là cảnh tượng bọn họ ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo.

"A? Sao lại không dùng máy giặt?" Từ Song kỳ quái hỏi.

Thời Lục sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ, chớp chớp mắt nói "Chúng con giúp nhau giặt quần áo."

Từ Song cười cười, quay qua nói với Hứa mẫu "Hai hài tử của chúng ta quan hệ thật tốt."

Thấy một màn như vậy, Hứa mẫu yên tâm rất nhiều.

"Vậy cứ giặt quần áo tiếp đi, giặt xong rồi thì xuống lầu, ta cùng dì Hứa nói chuyện một lát"

"Vâng"

Chờ người nhà đi rồi, Hứa Túc Dã cùng Thời Lục liếc nhau, đều nhẹ nhàng thở ra.

Qua một lát, Hứa Túc Dã thấp giọng nói "Cảm ơn."

Tuy rằng Thời Lục vừa rồi làm bộ cùng hắn giặt quần áo, chỉ là vì chính mình, nhưng Hứa Túc Dã vẫn thấy cảm kích.

Cảm kích cô không làm cho mẹ hắn lo lắng về cuộc sống của hắn khi ở Khi gia.

Như vậy mẹ hắn có thể ở bệnh viện yên tâm chữa bệnh.

"Cảm ơn gì chứ? Tôi sẽ không bao giờ giúp cậu giặt quần áo đâu"

Thời Lục nói xong, liền thấy Hứa Túc Dã lộ ra tươi cười. Con ngươi đen nhánh của hắn chăm chú nhìn cô.

Thời Lục không biết vì sao, cũng bắt đầu cười theo.

Bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, cách hai cái chậu nước, liền như vậy nhìn đối phương cười ngây ngốc thật lâu.