Hứa Túc Dã không nghĩ tới Thời Lục sẽ rời đi, nói từ bỏ hắn liền thật sự từ bỏ.
Cô giống như hoàn toàn quên hắn, sinh hoạt trở lại quỹ đạo bình thường.
Vô tình gặp lại cũng như không quen biết.
Cô cố ý đổi xử lạnh nhạt với hắn, Hứa Túc Dã chỉ có thể ép buộc bản thân không nghĩ đến những chuyện này nữa, cố gắng làm cho cuộc sống trở lại như lúc không có cô.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy.
________
Hôm nay, Thời Lục dạy xong trước nửa tiết, khóa cửa phòng nghỉ ngơi mười phút, điện thoại bỗng vang lên.
Vân Mùa Đông vừa rồi gửi tin nhắn tới cho cô.
Vân Mùa Đông: [Lục Lục, tớ vừa mới nhìn thấy một người, nhìn rất giống bạn trai cũ của cậu]
Chờ Vân Mùa Đông gửi ảnh tới, Thời Lục biết đây chính là Hứa Túc Dã.
Hai ngày này, trường tổ chức mời những cựu sinh viên ưu tú tới toạ đàm.
Hứa Túc Dã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngắn ngủn trong bốn năm đã có trong tay công ty sản xuất công nghệ AI (Artificial Intelligence), đương nhiên sẽ được mời.
Hắn đồng ý tham dự buổi toạ đàm, nên ngoài dự kiến của mọi người.
Vân Mùa Đông gửi ảnh tới, là có người tiện tay chụp
lại, chất lượng ảnh không cao, cũng không thể che giấu hết vẻ nhã nhặn, ngũ quan xuất sắc của hắn, chỉ là ánh mắt lại lạnh nhạt.
Thời Lục: [Ừ]
Vân Mùa Đông: [???]
Vân Mùa Đông: [Cậu đừng nói bạn trai cũ của cậu chính là ông chủ của công ty AL đó nhé???]
Thời Lục: [Ừ]
Vân Mùa Đông [Lục Lục, vậy tại sao cậu lại chia tay hắn!?]
Vân Mùa Đông: [Cậu tỉnh táo lại đi]
Thời Lục: [Mọi chuyện tương đối phức tạp]
Vân Mùa Đông lại gửi tới một tin nhắn [Tớ cảm thấy có một câu, muốn nói cho cậu một chút]
Vân Mùa Đông: [Cách sống dựa theo chính mình, đói thì ăn cơm, yêu không nên nói dối]
Thời Lục: [Bệnh dịch tình yêu?]
Vân Mùa Đông: [Cậu cũng biết cuốn sách này sao? Tớ cho rằng cậu không thích đọc những thể loại sách như thế này]
Thời Lục: [Vô tình đọc qua 】
Vân Mùa Đông: [Yêu không nên nói dối, cố lên Lục Lục]
Chia tay bốn năm, Thời Lục đã hiểu rất rõ.
_______
Lên lớp xong, Thời Lục đi đến nhà ăn dành cho giảng viên.
Mới vừa đi vào, đã gửi thấy mùi thơm của canh gà.
Thời Lục dừng bước, quyết định đi ra bên ngoài trường học tùy tiện ăn một chút gì đó.
Trong lúc chờ đồ ăn làm xong, cô ngồi cạnh cửa kính nhìn dòng xe cộ ngoài của đếnphát ngốc, suy nghĩ bất tri bất giác.
Đó là lúc kỳ thi đại học kết thúc.
Vào giờ ăn cơm, Thời Lục cùng người trong nhà nói chuyện.
Cô có hứng thú với ngành tài chính.
Vốn tưởng rằng người nhà sẽ cho phép, nhưng cô vừa nói ra, trên bàn cơm đột nhiên rơi vào trầm lặng.
Thời Lục trên mặt tươi cười dần dần cứng đờ.
"Lục lục, con là nữ nhân, không cần học cho mệt, tài chính rất khó học."
"Con học đàn cello đã lâu, không tiếp tục học sao? Nếu chuyển sang tài chính thì rất đáng tiếc"
"Vẫn là nước ngoài học nhạc đi, cha đều đã sắp xếp cả rồi"
Bị phản đối, Thời Lục theo thói quen mà cảm thấy da đầu tê dại, hô hấp không thônh.
Cuối cùng, Văn Bát Cổ Xa kiên quyết, cha cô nói: "Nếu công ty gặp chuyện, sẽ có anh trai con, con không cần cố ý học tài chính làm gì".
Thời Lục kinh ngạc nhìn về phía cha cùng anh trai cô. Trong nháy mắt, cô cảm thấy bọn họ thật xa lạ.
Thời Lục hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.
Anh trai cô từ học ở trường quý tộc, còn được nghiêm khắc bồi dưỡng các phương diện khác, mà cô chỉ cần tùy tiện học về âm nhạc.
Ngay cả cái tên, cũng không giống nhau.
Có đôi khi, anh trai sẽ nói giỡn vài câu rằng cha mẹ thật bất công, cô thật sung sướng, hắn lại thật vất vả.
Nhưng mỗi lần như vậy, Thời Lục đều cười không nổi.
Cha cô nói anh trai cô không hiểu chuyện nhưng cha mẹ cô đều biết rõ.
Thời Lục biết, cô mới là người không được thiên vị.
Từ lần đầu tiên cô nói muốn cùng anh trai học, kết quả lại bị cha mẹ từ chối, cô cũng đã khắc sâu điểm này.
Vì làm hài lòng cha mẹ, cô trở nên hiền lành ngoan ngoãn, đem tính cách máu lạnh của mình che giấu đi.
Lâu dài, áp lực và nhẫn nại dẫn tới nội tâm Thời Lục bị phân tách ra thành hai con người.
Cuối cùng, Thời Lục vẫn là cúi đầu thỏa hiệp "Con đồng ý ra nước ngoài học"
Vô luận cô ở trước mặt người khác ngạo mạn cỡ nào, nhưng lúc ở nhà trước sau đều là cái bộ dạng đáng thương, trở thành một đứa con ngoan ngoãn.
Từ Song lúc này mới cười.
Qua một lát, thấy Thời Lục ngồi bất động, mẹ cô quan tâm hỏi: "Lục Lục, sao con không uống canh? Con không phải thích uống canh gà nhất sao sao?"
Thời Lục thất thần nhìn chằm chằm canh gà trước mặt, cực kỳ bình tĩnh mà chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Có tóc rơi vào canh".
Một lúc sau, mọi người trong nhà phản ứng, cô đều nhớ không rõ.
Chuyện đó, tra tấn cô rất nhiều năm, làm tâm lý cô dần trở nên vặn vẹo.
Hai mươi tuổi, bởi vì tính cách không tốt, cô luôn không có biện pháp cùng người khác duy trì mối quan hệ, trừ Hứa Túc Dã ra. Mặc kệ cô như thế nào, hắn đều sẽ yên lặng đứng ở phía sau cô.
Cô không như vậy mà yêu Hứa Túc Dã, lại càng không có thể yêu người khác.
Bốn năm đó, Thời Lục gặp được quá rất nhiều nam nhân thích cô.
Mỗi lần vừa thấy bọn họ, Thời Lục đều sẽ nhớ tới cọng tóc rơi xuống bát canh gà kia.
Bọn họ đều hâm mộ Thời xinh đẹp cùng giàu có.
Nhưng chỉ có Hứa Túc Dã, là hiểu con người máu lạnh của cô.
Cho nên Thời Lục không thể buông tha hắn.
_________
Buổi tọa đàm bắt đầu lúc hai giờ chiều, Thời Lục vừa vặn không có tiết dạy học.
Thân là giảng viên, cô muốn đi nghe tọa đàm, so với học sinh càng dễ dàng nhận được vé.
Cô ngồi ở vị trí bên trong, tầm nhìn tốt nhất.
"Chị cũng tới?" Vân Sáu Hàn có chút vui mừng, gương mặt phiếm hồng, dáng ngồi câu nệ, thậm chí không dám nhìn cô.
Thời Lục nhàn nhạt lên tiếng.
Toạ đàm so với trong tưởng tượng của cô thật không thú vị, Thời Lục sắp ngủ, bên cạnh Thời Lục là Vân Sáu Hàn rất nghiêm túc, lại làm Thời Lục nhớ tới Hứa Túc Dã.
Lúc học *sơ trung, Hứa Túc Dã so với Vân Sáu Hàn hiện tại rất giống nhau, đều có một loại thuần khiết trong suốt.
* Sơ trung: cấp 3
Hắn sẽ luôn bởi vì cô tới gần mà mặt đỏ, chân tay luống cuống.
Thời Lục nhìn chằm chằm vào hắn, Vân Sáu Hàn đương nhiên có thể biết rõ.
Hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, muốn hỏi rồi lại không dám hỏi.
Toạ đàm trong thời gian nghỉ ngơi, Thời Lục chủ động cùng hắn nói chuyện.
Hắn không kịp cao hứng, nghe cô nói xong, trên mặt nháy mắt mất huyết sắc, trở nên tái nhợt.
Vân Sáu Hàn cúi đầu, nặng nề nói: "Cảm ơn chị đã không gạt em"
Lời hắn nói chính là Vân Mùa Đông chủ động muốn cô đi đến buổi tọa đàm này cùng hắn, một phần cũng là muốn coi gặp được Hứa Túc Da.
"Em có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này không?"
"Có thể"
Buổi chiều 5 giờ 29 phút, rốt cuộc đến phiên Hứa Túc Dã lên đài
Hắn ăn mặc âu phục màu đen phẳng phiu, cà vạt thắt không chút cẩu thả, toàn thân trên dưới trừ bỏ một chiếc đồng hồ màu bạc bên ngoài ra, cũng không hề có vật gì để trang trí.
Vóc dáng Hứa Túc Dã cao lớn, hơi chút điều chỉnh vị trí một chút, bắt đầu lên tiếng.
Hắn cũng không những người khác ăn nói dí dỏm, ngược lại càng nặng nề
Tới gần khi toạ đàm kết thúc, mọi người đều mỏi mệt nhưng vẫn kiên nhẫn chăm chú lắng nghe.
Trừ Thời Lục, mọi người đều hết sức chăm chú mà nghe hắn lên tiếng.
Thậm chí bên ngoài cửa sổ cũng có rất nhiều người, nghiêm túc mà đứng nghe.
Mỗi năm, đều sẽ có rất nhiều sinh viên Kỳ Đại tốt nghiệp, sau đó trực tiếp vào Luật Diệp khoa học kỹ thuật làm việc, trước tiên là tìm hiểu về công ty
Giọng nói của hắn trầm thấp, ngữ khí không phập phồng. Thời Lục nhàn rỗi không có gì làm, nên hắn đang nói cái gì một chút, kết quả nghe xong thì bắt đầu không tự chủ được mà chìm sâu vào.
Nửa giờ toạ đàm, cô trong đầu cũng không thể hiểu được ngành sản xuất công nghệ AI.
Cuối cùng là giải đáp nghi vấn, rất nhiều học sinh đưa ra câu hỏi khó, hắn đều có thể thành thạo trả lời.
Thời Lục một tay chống cằm, hàng mi dài hơi rũ xuống, không chút để ý mà nhìn hắn đứng ở trên đài.
Mặc kệ ở nơi nào, hắn đều là người ưu tú như vậy.
Bỗng nhiên không kịp né tránh, tầm mắt nhìn về phía cô cùng Vân Sáu Hàn, ở trên người hắn dừng lại một cái chớp mắt, lại rất nhanh rời đi, dường như không có việc gì.
Nhưng trong nháy mắt kia là cảm xúc dao động, vẫn bị Thời Lục nhìn ra.
Cô quá hiểu rõ hắn, hắn càng giả đứng đắn, bình tĩnh, trong lòng liền càng hụt hẫng.
Đám học sinh quá mức nhiệt tình, thời gian giải đáp câu hỏi của Hứa Túc Dã lại kéo dài thêm mười lăm phút.
Sau đó, Hứa Túc Dã còn có việc, cần phải rời đi, cuối cùng một vài học sinh chưa được hỏi, trên mặt tràn đầy thất vọng.
Ở phía Thời Lục Hứa Túc Dã nghe được câu "Chị, em rất nhớ chị" chính là thiếu niên bên cạnh cô nói, ngữ khí không có chút hờn dỗi, tiếng nói lại ngọt như mật.
Ánh mắt càng thêm trầm tĩnh, bình thản, ung dung mà đi qua trước mặt cô.
Thời Lục nhìn chằm chằm bóng dáng hắn lúc rời đi.
Chờ Hứa Túc Dã biến mất ở trong tầm mắt, cô mới nhìn về phía Vân Sáu Hàn, nói: "Vừa rồi câu nói kia, là A Đông bảo tôi đi cùng cậu"
Vân sáu hàn gật đầu, tỏ vẻ biết rõ.
"Rốt cuộc cậu muốn cái gì?" Thời Lục hỏi.
Cô không thể lợi dụng hắn.
Vân Sáu Hàn trầm mặc mà nhìn cô, mím môi, nói "Em không muốn gì cả".
Thấy Thời Lục nhướng mày, hắn mới do dự mà hỏi ra nghi vấn của mình "Chị dùng loại nước hoa gì?".
"Tôi không nhớ tên, khi nào về xem sẽ nói cho cậu".
Vân Sáu Hàn gật đầu.
Hắn cảm thấy có lẽ sẽ quên diện mạo của Thời Lục, nhưng vĩnh viễn sẽ không quên được hương vị trên người cô.
Đó là hỗn hợp tô lê cùng mùi hương của hoa hồng.
"Vậy là được rồi" giữa lông mày Vân Sáu Hàn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như là đã buông xuống mọi chuyện.
Thời Lục khó hiểu "Ân?"
Vân Sáu Hàn không tiếp tục giải thích.
Cô như một nữ nhân đặc biệt, cho dù chỉ là từng giây ngắn ngủi xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, hắn vô tình có được cũng đủ làm hắn cảm kích.
"Chị, em về trước."
"Ừ"
Vân Sáu Hàn biết rõ chính mình đang rời xa người mà hắn yêu nhưng đành phải tiếc nuối mà từ bỏ.