Ngày hôm sau, Hứa Túc Dã cùng Trì Càng hẹn nhau ở một nhà có tiếng ở Trung Quốc.
Trì Càng vừa mới đẩy bước vào, trong lòng Hứa Túc Dã liền dâng lên cảm giác nồng đậm nguy cơ.
Tây trang cùng giày da, mang kính gọng vàng, diện mạo tuấn lãng, bên môi mang theo nụ cười nho nhã, là một nam nhân xuất sắc.
Càng quan trọng hơn là Trì Xàng càng hiểu về Thời Lục hơn hắn.
Sau khi ngồi xuống, Trì Càng đi thẳng vào vấn đề, trước tiên nói ra nghi hoặc về quan hệ của Thời Lục và Hứa Túc Dã.
Chính mắt nhìn thấy giấy hôn thú, hắn lại làm trò trước mặt Hứa Túc Dã bằng việc đến Cục Dân Chính để kiểm chứng.
Xác định thân phận của hắn, Trì Càng mới gỡ mắt kính xuống "Hứa tiên sinh, rất vui được gặp anh. Trước tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi và Thời Lục quen nhau từ khi còn rất nhỏ, xem như thanh mai trúc mã. Hiện tại, quan hệ của tôi với cô ấy cũng được coi là tri kỷ, cùng với bác sĩ tâm lý của cô ấy. Tuy rằng Thời Lục không thừa nhận".
Trong lòng Hứa Túc Dã không vui, trên mặt không để lộ ra, cùng hắn nói lời khách sáo.
"
Cô ấy đột nhiên chọn kết hôn cùng anh, tôi hoàn toàn không nghĩ tới".
"Anh có ý gì?" Tầm mắt nhìn sắc bén của Hứa Túc Dã nhìn về phía hắn.
Trì Càng khẽ cười "Để tôi giải thích một chút, tôi với Thời Lục lúc còn nhỏ có vài chuyện".
"Không cần" Hứa Túc Dã cũng không muốn nghe, hắn sợ nghe xong sẽ nảy sinh ghen ghét, cũng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
"Chuyện này đối với bệnh tình của Thời Lục rất quan trọng".
Hứa Túc Dã uống chút trà, không có biểu hiện ra kháng cự.
"Lúc còn nhỏ, tôi có chút vấn đề, có khuynh hướng thích ngược đãi động vật. Lúc ấy, những người khác đều sợ tôi, chỉ có Thời Lục không sợ. Sau đó, tôi mới biết được là do Thời Lục và tôi cùng một loại người. Chúng tôi đều giống nhau, trời sinh so với người khác không có cùng tâm lý......"
Trì Càng mỉm cười, bình tĩnh nói về những chuyện đã qua.
Hứa Túc Dã bóp chặt cái ly, khớp xương trở nên trắng bệch.
"Bốn năm trước, Thời Lục bị chẩn đoán bệnh chướng ngại về mặt cảm xúc. Lúc ấy tôi đề nghị cô ấy đi kiểm tra về rối loạn nhân cách, nhưng cô ấy từ chối, cho nên tôi vẫn luôn hoài nghi......"
"Từ từ" Hứa Túc Dã bỗng nhiên đánh gãy lời nói của hắn.
"Anh nói biết được bệnh của cô ấy vào thời gian nào?".
"Bốn năm trước, cụ thể là tám tháng. Lúc tôi giúp Thời Lục đi nước ngoài, ở trong nước làm kiểm tra".
Đó là lúc bọn họ vừa mới chia tay.
Như bị dội một chậu nước lạnh, tay Hứa Túc Dã mất khống chế, không kiểm soát được mà run lên. Hắn làm trò trước mặt một người xa lạ mặt, hốc mắt đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập.
Trì Càng không thể lý giải được cảm xúc biến hóa bất thình lình của hắn, còn tưởng hắn chỉ là không tiếp thu được sự thật.
"Tính cách Thời Lục vốn không giống người bình thường, lại thêm bệnh, sẽ khiến tính cách cô ấy thay đổi thất thường, máu lạnh vô tình. Ở bên cô ấy, có lẽ anh sẽ cảm thấy rất đau khổ, khó có thể chịu đựng được. Nếu anh không chịu nổi cũng là điều bình thường, sẽ không ai trách anh".
"Tôi sẽ khuyên cô ấy đến bệnh viện lần nữa, mong anh một lần nữa suy xét một chút về quan hệ hai người".
"Chuyện của chúng ta, không cần anh quan tâm tới" Hứa Túc Dã một lần nữa ngẩng đầu lên, đã khôi phục lại trạng thái trầm ổn trước kia, khuôn mặt văn nhã bình tĩnh, phảng phất vừa rồi chỉ là ảo giác của Trì Càng.
Đôi tay của Trì Càng đặt lên trên bàn "Tôi chỉ lo lắng cho Thời Lục. Nếu anh không chịu nổi, lựa chọn rời đi, sẽ khiến cho cô ấy bị tổn thương rất lớn".
"Đây là bác sĩ điều trị tâm lý? Bởi vì tư tâm mà xen vào đời tư bệnh nhân?" Hứa Túc Dã lạnh giọng chất vấn.
Trì Càng thấp giọng cười "Thời Lục không chỉ bệnh nhân của tôi, quan hệ của tôi với cô ấy, so với anh còn phức tạp hơn trong tưởng tượng".
"Quuan hệ của chúng tôi, cũng so với anh phức tạp hơn trong tưởng tượng" Hứa Túc Dã lãnh đạm mở miệng.
Hắn không phải không ghen ghét, nhưng hắn mặc kệ, hắn không thể vứt bỏ Thời Lục, càng sẽ không bị Trì Càng dắt mũi.
Gương mặt tươi cười của Trì Càng dần dần cứng đờ.
Hắn lặng im, cùng Hứa Túc Dã ngồi đối diện, không tiếng động mà đánh giá.
Trì Càng không thể không một lần nữa bình phẩm về nam nhân trước mặt này.
Ấn tượng đầu tiên của Hứa Túc Dã đối với Trì Càng là một nam nhân có tính độc chiếm rất mạnh.
Nếu Thời Lục ngoại tình, Hứa Túc Dã chắn chắn sẽ ghen tức mà đi giết tình nhân của cô, quay đầu thì sẽ làm bộ chưa xảy ra chuyện gì.
Nói cách khác, chỉ cần ở bên Thời Lục, hắn sẽ nguyện ý trả giá.
Tóm lại, vì chuyện của hai người, cũng vì tốt cho Thời Lục, hắn sẽ không nên Hứa Túc Dã.
Trước khi đi, Trì Càng nói "Tôi nghĩ anh cũng nên đi gặp bác sĩ tâm lý một chút".
"Không cần anh phải lo lắng" Giọng nói của Hứa Túc Dã lãnh đạm, như gió se se lạnh.
Vào ban đêm, Trì Càng cùng Thời Lục hẹn nhau ở quán bar.
Hắn làm bộ không biết chuyện gì, vô tình hỏi Thời Lục, sau đó khuyên cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Không ngoài dự liệu, Thời Lục từ chối.
"Vì sao không đi?"
Thời Lục nhấp chút rượu "Không cần thiết, tôi có thể khống chế tốt được cảm xúc của mình".
Ít nhất, cô chướng ngại về chuyện tình cảm, cũng sẽ không có ai nhìn ra được.
Cả người nhà cô với Vân Mùa Đông cũng không biết.
"Tự uống thuốc sẽ rất nguy hiểm, chuyện này chắc cô cũng biết".
Thời Lục rũ lông mi xuống, không nói chuyện.
"Lục Lục, cô bị bệnh, nên đi gặp bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, rất nhanh sẽ tốt lên".
Lúc này, Hứa Túc Dã gọi điện thoại đến.
Cô trực tiếp tắt đi.
Hắn lại bám riết không tha, liên tục gọi.
Thời Lục ý bảo Trì Càng chờ lát nữa lại nói, sau đó cô cầm di động, đi đến gần hành lang nghe điện thoại.
"Chuyện gì?" Cô nhăn mắt lại, có chút không kiên nhẫn.
"Xin lỗi, tôi làm hỏng khóa nhà phòng tắm rồi"Chỗ Hứa Túc Dã rất yên tĩnh, có lẽ là ở nhà.
"Đã biết"
"Anh sẽ thay cái khóa mới"
"Tùy anh"
Thời Lục sắp ngắt đứt điện, Hứa Túc Dã không nhịn được hỏi câu: "Em ở bên ngoài sao? Bên đó rất ồn".
"Ở quán bar"
"Em ở một mình sao? Ở quán bar nào? Anh đi đón em".
"Không cần"
"Anh rất lo lắng cho em"
"Tôi nói không cần"
Hứa Túc Dã đang định nói tiếp, Thời Lục đã ngắt điện thoại.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Hứa Túc Dã đặt điện thoại xuống.
"Phòng ngủ và phòng tắm khóa đều thay đi"
Người thợ kiểm tra một chút khoá cửa "Không bị hỏng, nó dùng không tốt sao?".
"Đổi cái mới đi".
"Được, anh muốn loại nào?"
"Không thể khóa trái"
Hứa Túc Dã nhớ kỹ trong nhà có rất nhiều nơi nguy hiểm, hơn nữa bảo đảm mỗi góc đều có thể bị cameras nhìn thấy.
Hiện tại, hắn muốn thay khóa, để không thể khóa trái cửa.
Từ hành lang trở về, sắc mặt của Thời Lục không tốt lắm.
Trì Càng biết rõ, nhưng cố hỏi: "Anh ta ở trong nhà sao?".
Thời Lục không trả lời, mà hỏi hắn "Nếu anh hận một người, sẽ chọn trả thù hắn như thế nào?".
"Phải xem quan hệ của cô với hắn"
"Nếu là người yêu?"
"Đại khái là sẽ đối xử tốt với hắn ta"
Thời Lục nhướng mày "Đối xử tốt với hắn?"
"Đúng vậy, làm hắn không thể rời xa cô, rồi cho hắn một đòn trí mạng, lúc này mới xem như trả thù, không phải sao?" Trì Càng lắc nhẹ chén rượu, va chạm khiến cốc nước phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời Lục như đang suy tư gì đó.
Trì Càng tiếp tục hổ "Cô hận ai sao?".
"Anh không quen hắn".
"Cô xác định là hận hắn?"
Thời Lục ngước mắt lên, cô hỏi "Anh cảm thấy tôi đang lừa anh?".
"Không có, tôi chỉ sợ là cô bị cảm xúc chính mình lừa gạt".
Thời Lục rất nhanh liền dời tầm mắt.
"Tôi sẽ không bị lừa" Cô nói với ngữ khí chắc chắn.
Nhưng cô cũng sẽ không làm theo cách của Trì Càng, bởi vì cô không thể giả vờ đối tốt với một người được.
"Chuyện này này cô không nên hỏi tôi, kỳ thật cô so với tôi sẽ càng hiểu hơn".
Thời Lục sửng sốt, cong cong khóe môi "Đúng vậy".
Cô trời sinh mà nói đùa giỡn tình cảm một dễ như trở bàn tay.
"Buổi tối tôi đưa cô về"
"Tôi rất vinh hạnh"
______
Chuông cửa vang lên, Hứa Túc Dã đóng máy tính lại, đứng dậy mở cửa.
Nhìn cảnh tượng ngoài cửa, ánh mắt hắn trầm xuống, biểu tình trở nên lạnh nhạt.
Nửa thân Thời Lục đều đè lên vai Trì Cãng trên người còn khoác áo khoác của hắn.
"Đây là nơi nào?" Trì Càng cười hỏi.
Hứa Túc Dã trầm mặc ôm lấy Thời Lục, cầm áo khoác trên người cô ném vào trong ngực Trì Càng, bình tĩnh nói "Cảm ơn anh đã đưa vợ tôi về".
Lạnh giọng nói xong, Hứa Túc Dã một tay ôm Thời Lục, một cái tay đóng cửa lại.
Trì Càng cười cười, xoay người rời đi.
Hắn thật sự không tin, hai người kia có thể đi với nhau đến cuối cùng.
Một người tâm lý vặn vẹo máu lạnh, một người cố chấp.
Sao có thể đi cùng với nhau được.
Thời Lục nhắm hai mắt lại, bị Hứa Túc Dã đè lên, để ở trên tường.
Phía sau vách tường lạnh băng cứng rắn, cộm đến đau sống lưng.
Hắn biết rõ như vậy sẽ làm cô đau, lại vẫn như để yên.
Hứa Túc Dã gắt gao nhìn chằm chằm cô, dùng sức nắm lấy bả vai cô "Hắn là bạn em sao?".
"Buông tôi ra" Thời Lục nhẹ nhàng tránh né.
"Hai người cùng nhau ở quán bar?" hơi thở Hứa Túc Dã tán loạn, tỏ rõ nội tâm của hắn không bình tĩnh.
"Tôi muốn đi ngủ"
"Thời Lục, trả lời câu hỏi".
"Tôi muốn ngủ"
Hứa Túc Dã hoàn toàn bị chọc giận, ngực kịch liệt phập phồng vài cái. Lúc sau một tay hắn bóp chặt cằm Thời Lục, nửa cưỡng bách mà hôn lên môi cô, đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô, động tác cũng không nhẹ nhàng.
Nhưng Thời Lục không có biểuhiện kháng cự, cô chủ động ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên phối hợp cùng hắn.
Điều này càng làm cho Hứa Túc Dã thêm loạn.
Thời Lục ngày thường tuyệt đối sẽ không ngoan như vẫy khẳng định là cô đã uống say rồi.
Nhưng nếu người khác hôn cô như vậy, cô cũng sẽ không từ chối sao?
Suy nghĩ này làm trong lòng Hứa Túc Dã giống như bị đặt ở trong lò nướng, một giây sau như bị ngâm trong hồ nước lạnh băng, lặp đi lặp lại mà tra tấn hắn.
"Người kia vừa rồi đã hôn em sao?" Hắn rời khỏi môi cô, tròng mắt đen nhánh, giọng nói run rẩy.
"Anh nói xem?" Thời Lục cười, hỏi lại hắn.
Hô hấp Hứa Túc Dã trở nên dồn dập, không quan tâm mà đem váy cô đẩy lên, một phút một giây đều không chần chờ.
Thời Lục không từ chối, thậm chí chủ động bám vào người hắn.
Rõ ràng là làm chuyện thân mật nhất, nhưng biểu tình của Hứa Túc Dã lại không như vậy, thậm chí có thể khiến người ta sợ hãi.
Khuôn mặt hắn lạnh tanh, môi mỏng nhấp thành đường thẳng tắp, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Thời Lục, như là hận không thể nhập cô thành máu vào trong người hắn.
Thời Lục thực ra không say.
Cô rất tỉnh, là cô cố ý.
Ngay cả lúc cô ghé vào vai hắn gọi tên "Trì càng" cũng là cố ý.
Hốc mắt Hứa Túc Dã đỏ lên, ném cô lên ghế sô pha, dùng sức cắn vào vai cô, máu tức khắc liền chảy ra, theo bả vai từ từ chảy xuống.
Thời Lục theo bản năng cảm nhận được cơn đau, lại cảm thấy có chút quái dị, có run rẩy cùng khoái cảm.
Lúc sau, Hứa Túc Dã vẫn cắn lên trên phần cổ của cô, cũng không dùng sức.
Thời Lục cảm nhận được có chất lỏng lạnh lẽo ở trên cổ cô. Nhưng cô ngẩng đầu lên, cũng không phân biệt được là nước mắt hay mồ hôi.
Thời Lục khó cảm nhận được sự áy náy, nhưng loại cảm xúc này cũng chỉ có trong thời gian rất ngắn.
Khiếm khuyết tâm lý ảnh hưởng đến lương tâm cô, rất ít khi cô cảm thấy áy náy.
Có lẽ lần này, Hứa Túc Dã sẽ rời đi một lần nữa.
Thời Lục kéo váy xuống,
không thể ngồi dậy được nên cô chỉ có thể tiếp tục nằm.
Cô chờ Hứa Túc Dã đề nghị ly hôn, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn mở miệng.
Thời Lục quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy hắn yên tĩnh ngồi ở ghế sô pha, khuỷu tay chống ở trên đầu gối, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.
Quần áo hắn đều rất ngay ngắn, trừ chiếc áo sơmi có chút nếp gấp cùng với vết son môi nhợt nhạt ra, thì so với ngày thường cũng không có gì khác nhau.
"Hắn làm em thấy thoải mái sao?" Hứa Túc Dã đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn.
"Cái gì?" Thời Lục cho rằng mình nghe nhầm.
"Hắn làm em thấy thoải mái hay là anh làm em thấy thoải mái?"
Cho dù cách một tầng khói mờ, Thời Lục cũng có thể cảm nhận được tầm mắt Hứa Túc Dã đặt ở trên người cô.
"Anh điên rồi?" Thời Lục nhăn lại lông mi, chống ở trên ghế sô pha ngồi dậy.
Cô nói xong, Hứa Túc Dã cũng đứng lên, nửa điếu thuốc trong tay đã bị hắn tùy ý ném vào gạt tàn thuốc.
Hứa Túc Dã ở trước mặt cô, giọng mói rất nhẹ "Không chọn ra được? Vậy thử lại một lần nữa?"
Thời Lục giãy giụa, hắn lại càng dùng sức.
Phía sau Hứa Túc Dã là bóng đèn, hắn vừa vặn che khuất ánh sáng, Thời Lục chỉ có thể nhìn thấy một thân hình cao ráo thon gầy.
Nếu không phải ánh mắt hắn quá khủng bố, thì sẽ là một màn cảnh đẹp ý vui.
Thời Lục không còn nghi ngờ gì nữa, nếu cô không trả lời theo ý hắn muốn, Hứa Túc Dã thật sự sẽ làm ra chuyện điên cuồng.
"Tôi và hắn không có xảy ra chuyện gì hết" Cô ngước mắt lên nhìn về phía hắn, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói sự thật.
Trừ Hứa Túc Dã ra, cô cũng chưa từng cùng ai khác tiếp xúc thân mật.
Hứa Túc Dã gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Cuối cùng, Hứa Túc Dã buông cằm cô ra.
Hắn cầm theo nội y của cô, bình tĩnh mà xoay đi vài phòng tắm giúp cô giặt quần áo.
Phảng phất như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
Hứa Túc Dã đối với Thời Lục có yêu cầu rất thấp.
Chỉ cần cô nguyện ý ở bên hắn, mọi đau khổ hắn đều chấp nhận.