Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị

Chương 3



Editor: Olwen_5

Trong đầu Thời Lục khi thì xuất hiện hình ảnh mười mấy tuổi của Hứa Túc Dã, khi thì xuất hiện hình ảnh của hắn sau 4 năm gặp lại.

Bọn họ một cái ngây ngô của tuổi họ, một cái thành thục lạnh nhạt, không ngừng hiện lên.

Bị hồi ức tra tấn thật lâu, Thời Lục rốt cuộc ngủ lại một lần nữa.

Ban đêm, trên tầng khách sạn là đèn sáng trưng.

"Hứa tổng? Hứa tổng?" Trợ lý phát hiện ông chủ lại thất thần, nhỏ giọng gọi.

Hứa Túc Dã xoa giữa lông mày, mắt nhìn vào điện tử PPT, giọng nói trầm thấp lạnh băng "Cái phương án này còn cần phải cải tiến, ngày mai đi làm đưa cho tôi".

Gần đây công ty muốn ra mắt sản phẩm mới, quản lí trong nhóm đều vội đến bộn rộn, rạng sáng hai giờ còn ở lại mở cuộc họp.

Hứa Túc Dã nói xong, dẫn đầu rời đi, liền tính là tan họp.

Hắn đi rồi, vài vị tổng giám đốc ôm cà phê và máy tính, tiếp tục ở lại phòng họp làm việc.

Có một người thắc mắc nói "Tôi có cảm giác, hôm nay tâm tình Hứa tổng hình như không được tốt lắm".

"Cậu nghĩ xem, Hứa tổng đã có tâm tình tốt bao giờ chưa?" Một người nọ đáp lại.

"Nhưng thật ra..." khơi mào câu chuyện là người nọ, giờ lại cười ngược chính mình "Nếu tôi là Hứa tổng, có tiền có năng lực còn có nhan sắc như vậy, mỗi ngày ngay cả nằm mơ cũng đều cười, không biết Hứa tổng vì sao mà luôn có khuôn mặt lạnh như vậy, nói chuyện cũng không được tốt, thật kì lạ".

"Nói cũng kỳ quái, tôi chưa thấy Hứa tổng gần phụ nữ giờ, tôi hoài nghi Hứa tổng chưa từng yêu ai".

"Các cậu không biết sao? Hứa tổng thật ra là vì công ty, nhất là sản phẩm AI mới này".

"Các cậu lại nhắc tới công việc? Nói đi, Hứa tổng cho các cậu bao nhiêu tiền mà lại khăng khăng một mực như vậy?".

Vài người cười thành tiếng, nói chuyện vài câu, đầu óc trở lên thoải mái không ít, bọn họ đều ăn ý mà dừng lại, tiếp tục làm công việc còn dang dở.

Ở chỗ này làm việc, giai đoạn hạng mục kết thúc là sẽ tương đối mệt, nhưng tiền thưởng xa xỉ, bọn họ đều sẽ làm việc hết mình.

_________

Ngày hôm sau, buổi sáng 8 giờ rưỡi, phòng ngủ của Thời Lục bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ cô "Lục Lục, mau dậy".

Thời Lục có chút mê mang, chịu đựng đầu đang đau mà ngồi dậy, nói "Con tỉnh rồi ạ".

Thời Lục xuống giường, kéo tủ quần áo ra, bên trong là quần áo đa dạng cho cô chọn, đều là nhãn hiệu cao cấp, kiểu dáng đa số là dịu dàng, trí thức. Cô liếc mắt, tùy tiện một bộ váy để mặc vào.

Thời Lục ở trước mặt người nhà rất lạnh nhạt, nhưng chỉ là lạnh nhạt mà thôi, không tới mức lạnh lùng xa cách.

Mở cửa, cô từ từ bước xuống lầu, ở bàn ăn, cô thấy được cha và anh trai.

Bọn họ đang thảo luận công việc ở công ty, nhìn qua hẳn là đang gặp rắc rối.

Nhìn thấy Thời Lục xuất hiện, hai cha con ăn ý mà dừng cuộc nói chuyện vừa rồi lại.

"Công ty đang gặp chuyện ạ?" Chỉ là cô thuận miệng nhắc tới.

"Không có, con không cần lo lắng"

"Vâng" Thời Lục kéo kéo khóe môi, có chút châm chọc.

Thời Lục thích bữa sáng Trung Quốc, có canh bao cùng sủi cảo tôm.

Cô mới vừa ăn xong hai cái sủi cảo tôm, thì nghe Từ Song nói "Lục Lục, con còn nhớ Giang Thừa không? Trước kia con và cậu ta ở trong bữa tiệc gặp qua, trước lúc con về nước, hắn còn đi đón con một lần.".

Động tác của Thời Lục hơi dừng, không để ý, nói "Vâng".

"Em và hắn ta thử gặp mặt một lần đi".

Giữa lông mày Thời Lục hơi nhíu lại "Tạm thời con không nghĩ tới chuyện kết hôn".

"Con có thể cùng Giang Thừa tìm hiểu một chút thử xem, không thích thì nói, chaa mẹ cũng không bắt buộc" Từ Song nói.

Văn Bát Cổ Xa cũng đi theo khuyên "Con chưa một lần yêu đương, chúng ta sợ con không có kinh nghiệm, dễ dàng bị người ta lừa gạt. Chúng ta đều nhìn Giang Thừa lớn lên, nhân phẩm và các phương diện khác thì chúng ta đều yên tâm".

"Con vẫn còn nhỏ, không hiểu tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, nên nghe theo cha mẹ đi".

Thời Lục chưa từng nói qua rằng cô đã yêu đương với Hứa Túc Dã, cho nên người nhà càng không biết.

Thời Lục nhìn về phía bọn họ, mỗi người đều dùng ánh mắt tha thiết.

Thời Lục ngẩn người ra nhìn chén cháo, nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy đều "Nếu rảnh con sẽ liên hệ hắn."

"Không cần quá áp lực, trước tiên thử tìm hiểu, nếu không được thì tính sau".

Thời Lục gật gật đầu, miễn cưỡng tươi cười "Đã biết".

___________

Ở nhà hai ngày, Thời Lục liền dọn ra ngoài, tạm thời ở khách sạn trong Kỳ Đại.

Cha mẹ nói muốn giúp cô tìm chỗ ở, Thời Lục từ chối, nói đã nhờ bạn bè tìm giúp.

Cô thà đi nhờ người ngoài, cũng không nghĩ đến chuyện nhờ vào người nhà.

Lái xe từ Thời gia đi ra đến chính mình Thời Lục cũng chưa để ý tới, cô theo bản năng thở phào một hơi.

Gặp mặt Vân Mùa Đông trước, sau đó cô đi vào khách sạn, thay quần áo, đứng trước gương, một chút màu đỏ diễm lệ, môi cong lên thể hiện sự vừa lòng.

Nhìn gương mặt lạnh băng trong gương, Thời Lục cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Cô đúng thật là không hợp với việc cười.

Nhìn thấy Vân Mùa Đông, Thời Lục tháo kính râm xuống.

Cô lười nhác mở miệng "Mẹ tớ giới thiệu cho tớ một đối tượng".

Vân Mùa Đông thắc mắc hỏi "Cậu muốn gặp mặt hắn sao?".

Thái độ của Thời Lục tùy ý "Gặp mặt thì tính, hắn hẳn là cũng là bị cha mẹ ép, cùng nhau ứng phó qua đi là được".

"Ngoại hình của hắn có đẹp không?".

"Đẹp, rất đẹp, nhưng không phải là mẫu người tớ thích" Thời Lục có thể cố gắng nhớ lại bộ dạng của Gang Thừa, là điển hình của thiếu gia nhà giàu.

"Vậy cậu thích mẫu người như thế nào?".

Trong đầu Thời Lục bỗng hiện lên hình ảnh của Hứa Túc Dã.

Thời Lục híp con mắt lại, như là nhìn về phía rất xa, giọng điệu chậm rãi "Thanh tú, nhã nhặn, kiệm lời, cao lãnh, ưu tú".

"Còn có cẩn thận nữa" Thời Lục bổ sung thêm.

Lúc trước cô phát hiện, Hứa Túc Dã rất tinh tế.

Lúc học cao trung, cơ thể Thời Lục không thoải mái, buổi chiều có tiết thể dục nhưng cô không có đi ra ngoài chạy, mà ở trong phòng học nghỉ ngơi.

Hứa Túc Dã đột nhiên xuất hiện, mang theo khuôn mặt hoảng hốt.

"Không thấy chị ở ngoài, chủ nhiệm lớp để tôi tới gọi chị" Hứa Túc Dã nói.

Vẻ mặt Thời Lục uể oải, còn không quên cười nhạo một tiếng, vạch trần lời nói dối của hắn.

Hứa Túc Dã là lớp trưởng, việc này cũng không cần hắn phải lo.

Trừ khi là hắn chủ động.

Hứa Túc Dã không trả lời, chỉ dùng một đôi đen nhánh nhìn cô.

Thời Lục xem như hắn không tồn tại, mặt vẫn tái nhợt, tiếp tục ghé vào trên bàn mà ngủ.

"Thời Lục, cơ thể chị không thoải mái sao?" giọng nói của hắn trầm thấp, réo rắt, mang theo chút vội vàng.

Thời Lục nhắm nghiền hai mắt, không để ý tới hắn.

"Chị có chỗ nào không thoải mái? Tôi cõng chị tới phòng y tế".

"Cậu có thấy mình phiền không?" Thời Lục bị ồn ào đến tức giận, cô mở mắt, duỗi tay đẩy hắn ra, lại quên rằng phía sau hắn là vách tường.

Cửa sổ dựng thẳng lên, lại cứng rắn bén nhọn, phần lưng hắn bị cộm đến sinh đau.

Hắn giống như không cảm nhận được đau đớn, tiếp tục hỏi "Chị có chỗ nào không thoải mái?".

"Không liên quan tới cậu".

Thời Lục nói xong, Hứa Túc Dã rốt cuộc cũng im lặng, Thời Lục ghé vào trên bàn tiếp tục ngủ.

Lúc cô tỉnh dậy, trên bàn đã có bình nước, táo đỏ và sữa bò. Trong hộc bàn còn có băng vệ sinh.

Lúc sau, có tiết tự học, Hứa Túc Dã bị chủ nhiệm lớp phê bình.

Hắn là học sinh ngoan, giáo viên rất yêu quý hắn, đây là lần đầu bị phê bình trước mặt mọi người.

"Em được lắm, Hứa Túc Dã, chủ động nói đi lên lớp gọi người, kết quả là em chạy trốn. Những lớp khác đều có mặt lớp trưởng, ban bên trái của chúng ta thiếu một người, em có biết không?".

Chủ nhiệm lớp đối với cuộc khảo điểm lần này rất để ý, cho nên mới tức giận như vậy.

Lúc này, Thời Lục mới biết được, thật ra cái người trong mắt mọi người là học sinh ngoan kia, lại vì cô mà trốn đi mua băng vệ sinh và sữa bò, đây là lần đầu tiên trốn tiết.

Cẩn thận nghĩ lại, trừ hồi sơ trung hắn thường xuyên giúp cô mua băng vệ sinh ra, người khác cũng sẽ không biết cô thích dùng loại gì.

Thời Lục nghe thấy hắn bị mắng, tâm trạng trở nên rối ren không xong.

Cô ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt của hắn.

Sợ bị chủ nhiệm phát hiện, rất nhanh hắn đã rời ánh mắt đi.

Nhưng Thời Lục có thể cảm nhận được, toàn lực chú ý của hắn vẫn luôn đặt ở trên người cô.

Ánh mắt thâm tình như vậy, Thời Lục hình dung không nổi.

Chỉ là sau khi chia tay, mỗi lần ở trong mơ nghĩ đến đôi mắt của hắn, hôm sau tỉnh lại, trên mặt cô đều sẽ là đầy nước mắt.

"Tớ cảm thấy, hình mẫu mà cậu nói đến, đều như là hình dung ở riêng một người nào đó?" Vân Mùa Đông chớp chớp mắt.

Ký ức của Thời Lục bị gián đoạn, giọng nói của cô thấp đi "Không có".

Vân Mùa Đông sợ cô lại nghĩ đến mối tình đầu, nên nhanh chóng đổi sang chuyện khác "Chờ lát nữa em trai tớ tan học, tớ sẽ giới thiệu cho cậu, nó đối với Kỳ Đại rất hiểu biết, nếu cậu có chỗ nào không biết, có thể hỏi nó".

Thật ra, Thời Lục rất quen thuộc Kỳ Đại.

Hứa Túc Dã chính là học đại học ở đây, hắn ưu tú như vậy, đến nơi nào đều là nhân vật lớn, bọn họ từng sóng vai đi qua mỗi một con phố ở Kỳ Đại, đều có những ánh mắt hâm mộ hoặc tò mò của người khác.

Dừng suy nghĩ, Thời Lục hỏi "Đúng rồi, A Đông, em trai cậu tên là gì?"

"Vân Sáu Hàn" Vân Mùa Đông đáp.

Thời Lục dừng bước chân lại, nhìn Vân Mùa Đông "Vân Mùa Đông, Vân Sáu Hàn?".

"Mẹ tớ một hai phải cho chúng tớ lấy hai cái tên này, cha tớ chuyện gì cũng đều nghe theo mẹ, cho nên nghe theo".

"Rất dễ nghe".

Hai cô đi đến dãy ghế trong tiện cơm tiệm cơm ngồi, chờ Vân Sáu Hàn đến.

Buổi chiều 6 giờ trôi qua, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đẩy cửa bước vào.

Khuôn mặt hắn so với Vân Mùa Đông có bảy tám phần giống nhau, nhìn thấy Thời Lục, trong nháy mắt mặt hắn nổi lên một mảng hồng.

Vân Sáu Hàn không phải là chưa thấy qua mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp lại bắt mắt như vậy.

Hôm nay, Thời Lục vẫn mặc váy đen, lộ ra hai cánh tay tinh xảo bên ngoài.

Đôi mắt đào hoa đa tình của cô nhìn người đối diện, từ đầu tới cuối vẫn lạnh như băng, cô mang theo khí chất trời sinh cao cao tại thượng, giống như từ trên cao nhìn xuống.

Da trắng tuyến, môi đỏ, váy đen.

Chính là một mỹ nhân.

Vân Sáu Hàn có chút thất vọng trong lòng.

Nhìn cô, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra từ "mỹ nhân Xà".

Máu lạnh, đối với đàn ông thì tràn ngập hấp dẫn trí mạng.

"Lục Lục, đây là em trai tớ, Vân Sáu Hàn".

"Xin chào" Thời Lục nhợt nhạt cong môi, tươi cười, lễ phép nhưng rất lãnh đạm.

Vân Sáu Hàn đỏ mặt ngồi xuống.

Thời Lục và Vân Sáu Hàn cho nhau phương thức liên lạc, ba người bọn họ cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Đa số đều là chị em họ Vân nói chuyện.

Thời Lục trầm mặc, cũng không biết nói gì.